Schwarznero nói với giọng đều đều:
“Ta không thể thoát ra khỏi nơi quỷ quái này được, giống như sự tồn tại của ta bị gắn chặt với nó vậy. Bởi thế qua biết bao nhiêu năm tháng, ta vẫn luôn tìm cách làm những thí nghiệm ở đây. Ta nhận ra rằng Ngoại Lai Giả là những kẻ đặc biệt, chúng tới từ bên ngoài thế giới, luôn hành động một cách thần bí, chắc chắn chúng biết cái gì đó. Đầu tiên ta bắt bớ những tên Ngoại Lai Giả, cố gắng đào móc ra những điều bí mật từ trên người bọn chúng. Chẳng qua là, ta có thể giết chết bọn chúng nhưng nếu ta tìm cách giam giữ bọn chúng lại thì dù kiểm tra chặt chẽ thế nào, bọn chúng cũng trốn thoát được.”
Ông ta nhíu mày:
“Không thấy kết quả trực quan, ta chuyển sang tàn sát những Ngoại Lai Giả tiến vào thế giới này. Thế là có những chu kỳ chúng hoàn toàn không tiến vào đây, hoặc có tiến vào nhưng cực kỳ ẩn nấp, ta cũng vô phương tìm ra. Ta không thể lợi dụng Ngoại Lai Giả để điều tra được gì nhưng lúc vô tình ta lại phát hiện được con đường chúng tiến vào nơi này. Tuy nhiên, người ở đây không thể đi qua con đường đó được. Thế là ta tiến hành thí nghiệm để tự sáng tạo và khống chế những Ngoại Lai Giả cho riêng mình. Ta tìm cách bắt và ép Ngoại Lai Giả giao phối với người bản địa ở đây. Cậu biết kết quả là gì không?”
Thuốc Nổ lắc đầu, giọng không chắc chắn:
“Lẽ nào đó là cách Quỷ Nhỏ sinh ra?”
Schwarznero nói:
“Đúng là như vậy nhưng đó là chuyện của sau này. Lúc đầu không có thí nghiệm nào của ta thành công cả. Ta dần dần phát hiện ra là cơ thể của Ngoại Lai Giả quá mạnh mẽ so với cơ thể của người bản địa nơi đây. Mạnh mẽ tới mức tuy cùng là nhân loại nhưng họ giống như hai hình thái tiến hóa khác hẳn nhau vậy, không thể hình thành nên bào thai.”
“Lẽ nào do số nhiễm sắc thể giới tính khác biệt nên không thể di truyền.” – Thuốc Nổ thầm suy đoán. Cậu không có đủ công cụ hữu hiệu để nghiên cứu sâu hơn về đặc điểm của các giống loài này. Cái kính hiển vi cậu chế ra có thể nhìn thấy đại khái tới kích thước vài micromet, đủ để quan sát tế bào và nhiễm sắc thể nhưng không thể quan sát được cấu trúc DNA và các chuỗi protein cụ thể ở trong đó là như thế nào. Cậu suy đoán:
“Vì thế nên ông mới tạo ra võ công?”
“Cậu rất thông minh, ta đã dựa trên các truyền thuyết của thế giới này, nghiên cứu rất lâu mới thiết kế ra được cấu tạo hoàn chỉnh của hệ thống kinh mạch”
Ông ta lại búng ngón tay một lần nữa. Mặt đất dưới chân Thuốc Nổ không còn một màu tuyết trắng mà bây giờ có thể nhìn xuyên thấu qua được. Thuốc Nổ kinh ngạc nhận ra bên dưới ngọn núi tuyết này chôn giấu xác chết của vô số người, có đàn ông, đàn bà, lớn tuổi, nhỏ tuổi, nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Xác của họ đều bị phân chia ra thành nhiều bộ vị khác nhau, có cái vẫn còn giữ nguyên được hình dáng nhưng phần lớn đều đã không thể nhận ra bộ phận nào thuộc về người nào nữa rồi.
Nếu có người bình thường nhìn vào khung cảnh này tất sẽ nôn ọe một phen nhưng Thuốc Nổ vốn đã quen thuộc, chẳng có cảm giác gì. Cậu chỉ thấy trong đó là biết bao nhiêu thí nghiệm kinh khủng, tàn ác tên này đã gây ra mà thôi. Cậu quay lại nhìn Schwarznero:
“Cứ cho là ông tìm ra được biện pháp xây dựng nên kinh mạch đi nhưng làm sao ông có thể khiến cho người ở thế giới này đều có kinh mạch như thế được.”
Schwarznero cười ha hả, bất giác lườm cậu một cái:
“Đó là một ma pháp ta đã thức tỉnh được trong thời gian ở đây. Nếu cậu không biết về nó, ta đoán cậu đến từ một nền văn minh vũ trụ cấp năm trở xuống. Ta không quan tâm tới nguồn gốc xuất thân của cậu nhưng ta khuyên cậu không nên cố tìm hiểu nó. Dựa theo trí nhớ mơ hồ của ta, nó là một cấm ma pháp với tên gọi Grimsai Doomofincanti bị giới hạn sử dụng bởi một thứ gọi là Trật Tự Thệ Ước. Nó có khả năng chỉnh sửa cấu trúc của sinh vật sống.”
Khuôn mặt Thuốc Nổ vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã không khỏi cuộn sóng. Đây chính là quyền năng của một kẻ sáng thế thần đấy, tên này hẳn là mạnh mẽ không hề kém gì tên thần mắt trắng cậu gặp gỡ trước đây. Thứ sức mạnh kinh khủng nào có thể xóa trí nhớ và nhốt được hắn ở trong thế giới này chứ. Thuốc Nổ hỏi:
“Ma pháp thực sự tồn tại sao? Có phải đó là thứ Ngoại Lai Giả sử dụng?”
“Đúng vậy, quả cầu chúng sử dụng tạo ra một cánh cổng liên kết cho phép chúng khống chế một số loại ma pháp. Thật đáng thương, những kẻ sinh ra mà không có đủ giác quan để tương tác với tự nhiên.”
Thuốc Nổ không rõ những thứ tên thần này sử dụng có phải là phép thuật, ma pháp gì không nhưng từ khi Tửu Lão gặp cậu tới giờ, tính ra cậu đã thấy bao thứ quái dị. Nào là ngưng đọng thời gian, tan biến vật chất, đại dịch chuyển không gian, phân thân, thay đổi trạng thái ánh sáng,…
Hắn hoàn toàn không hề dùng một quả cầu hay lẩm nhẩm cái gì trong miệng cả. Phải chăng ý hắn là hắn có một giác quan nào đấy để tương tác với ma pháp, giống với năm giác quan của con người? Bên kia, hắn vẫn đang tự lẩm nhẩm một mình:
“Ta đã cố gắng tới như vậy nhưng cuối cùng chỉ có mỗi Quỷ Nhỏ là thí nghiệm thành công. Tại sao thành công, bản thân chính ta cũng không biết. Ai ngờ phân thân của ta lại nảy sinh tình cảm với đứa hài tử này, dùng dằng không chịu đưa nó đi, để đến cớ sự nó bị Ngoại Lai Giả tìm cách bắt cóc rồi thất lạc. May mà cuối cùng lại tìm được một kẻ khác không thuộc về thế giới này như cậu.”
“Tuy tôi cũng không muốn mắc kẹt lại tại nơi này nhưng nhiệm vụ đột nhập vào thế giới Ngoại Lai Giả hết sức nguy hiểm. Ông lại chẳng có tình báo nào có giá trị, tôi cảm thấy mình đang buôn bán lỗ vốn đấy.”
Schwarznero cười vang một tiếng đáp:
“Được rồi, quen biết cậu bao lâu nay, ta hiểu cậu cũng là kiểu người tìm kiếm tri thức. Ta không biết chủng tộc của cậu là gì, vì sao cậu lại được sinh ra trong thế gian này. Ta càng không biết được nguồn gốc của vũ trụ hay vũ trụ sẽ đi về đâu. Hoặc cũng có thể ta đã từng biết nhưng lại quên mất. Ngoài những điều đó ra, ta có thể cho cậu cơ hội hỏi một câu hỏi bất kỳ, nếu biết ta sẽ không từ chối mà trả lời gắng hết sức. Xem như là thù lao cho cậu.”
Thuốc Nổ quá đỗi hoài nghi tên thần mắt đen này có thuật đọc tâm, nếu không hắn làm sao biết cậu mong muốn điều gì nhất? Cậu suy ngẫm một hồi, như có quyết định, không chần chờ mà nói ngay với hắn:
“Có cách nào để hồi sinh một người chết?”
“Ồ, đó là một phạm trù rất thú vị” – Schwarznero có vẻ cũng không ngờ cậu lại hỏi câu này.
“Ta được biết tới những thứ sức mạnh có thể tái lập một bản sao của con người đó, thay đổi thực tại để ngăn chặn cái chết của họ, thậm chí du hành quá khứ để cứu họ trở về. Có lẽ ở thời kỳ toàn thịnh, ta từng có thể làm được chúng chăng? Có điều…”×— QUẢNG CÁO —
Hắn ngừng lại như lấy hơi:
“Thực tại là một dòng chảy rất kỳ diệu, ngươi có thể can thiệp vào nó, biến đổi nó, định hướng nó nhưng lại không thể sở hữu nó. Ta chẳng bao giờ chắc được rằng kẻ ta mang trở lại kia có thật đúng là kẻ đã từng sống trên thế giới này hay không. Mỗi sinh vật sống đều có một thứ dấn ấn, một thứ mà loài người các ngươi xưng là linh hồn, một thứ đặc biệt, duy nhất. Khác với bọn người vô tri ở Thần Sơn kia, ở độ cao của ta, ngươi sẽ nhìn thế giới theo một cách không giống như trước. Mỗi cá thể chỉ cần được sinh ra trên đời vốn đã là điều đặc biệt nhất rồi. Hơn nữa…”
Trên tay phải hắn bất chợt hiện ra một dòng nước nhỏ chảy thành vòng tròn liên tục. Hắn dùng tay trái khuấy nhẹ như nghịch dòng nước kia:
“Có những thứ giống như định mệnh vậy. Ngay cả can thiệp vào dòng chảy thực tại cũng không thể thay đổi. Những người được chú định sinh ra hoặc được chú định sẽ chết di. Ta không thể giải thích được nó, nó giống như một lời nguyền của thế giới, hạn chế quyền năng của tất cả các sinh vật, khiến cho không một chủng tộc nào đứng trên được tạo hóa.“
Hắn nhìn vào mắt Thuốc Nổ, giọng khẳng định:
“Nếu ngươi hỏi ta có cách nào để chắc chắn hồi sinh một người đã chết không thì câu trả lời của ta là không biết, ta không hề dám khẳng định. Nhưng có một thứ thú vị có lẽ ngươi sẽ quan tâm, một truyền thuyết mà tất cả các nền văn minh từng tồn tại đều thèm khát. Thập nhất ma pháp duy nhất tồn tại vượt ra ngoài thang đo của mười bậc ma pháp Swip Tohras U Na. Truyền thuyết kể rằng nó có thể ban cho người thực hiện một điều ước vượt qua tất cả các quy luật của thế giới, cho phép ngươi chạm tới bản chất tận cùng của vũ trụ, chỉnh sửa bất kỳ điều gì ngươi muốn kể cả bản thân các quy luật của thế giới.”
Những thứ hắn nói giống như một câu chuyện thần thoại kỳ ảo vậy, Thuốc Nổ nghe hiểu được nhưng không thể đứng ở vị trí của hắn mà hình dung ra góc nhìn ấy là như thế nào. Dù sao thì nhân loại Liên Bang còn chưa được xếp vào một nền văn minh vũ trụ cấp một trong khi tổng cộng hệ thống nền văn minh này có bao nhiêu cấp thì chính cậu cũng không rõ ràng.
Hắn ngẩng đầu lên trời nhìn chăm chú. Trên đó chính là vị trí của Thiên Cung. Thuốc Nổ chợt phát hiện mình cũng không hẳn không thể đồng cảm với Schwarznero. Hắn quyền năng, hắn mạnh mẽ, hắn hiểu biết, hắn đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn ở trên cái hành tinh này. Vậy mà cuối cùng, hắn lại không thể có được tự do, không thể thoát khỏi trói buộc thần bí nào đó.
Schwarznero nói:
“Ta sẽ tiễn cậu một đoạn vậy. Cậu hãy hứa với ta nếu có thể trong khả năng của mình phải giải phóng ta khỏi xiềng xích của nơi này. Nếu cậu hoàn thành được trách nhiệm thì ta sẽ trao cho cậu những phần thưởng mà cậu không thể tưởng tượng được chúng có tồn tại đâu.”
“Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Lời này của cậu đã được ràng buộc bởi ngũ cấp ma pháp Tehatoh, ta hi vọng một ngày không xa sẽ lại nhìn thấy cậu.”
Thuốc Nổ hít sâu một hơi. Lúc mới du hành thời gian tới nơi đây, cậu đã hết sức thất vọng vì sự kém phát triển của mọi thứ ở nơi này. Song, có lẽ cậu đã đánh giá quá vội vàng. Có thể những kẻ bản xứ sở hữu nền văn minh cực kỳ lạc hậu nhưng Ngoại Lai Giả không tầm thường chút nào.
Ngay cả một vị thần linh mất trí nhớ cũng bị giam hãm ở nơi này. Nếu cậu không ngừng vươn tới, không ngừng tìm kiếm, rất có thể sẽ có một ngày ai đó nói cho cậu biết được những câu trả lời mà cậu vẫn luôn khao khát
Nụ cười trên môi của Schwarznero đọng lại rồi gần như kéo dài ra vô hạn…
Thuốc Nổ vẫy vùng trong một cái bể nước lớn, cảm giác như sắp chết đuối tới nơi, cậu ra sức vung tay đập vào thành bể nhưng hoàn toàn không có phản ứng gì.