Ánh trăng chiếu rọi xuống, phủ lên bề mặt đất một tấm màn sáng mờ.
Đây là một vùng bình nguyên khô cằn, lặng gió. Thảm thực vật cực kỳ thưa thớt và nghèo nàn – vài cụm cỏ mọc rải rác, vài nhóm cây bụi xơ xác, tiêu điều. Âm thanh duy nhất mà người ta nghe được là tiếng dế kêu ngắt quãng, tô điểm cho bức tranh tối tranh sáng ảm đạm, cực kỳ thiếu sức sống ở xung quanh.
Cuối bình nguyên là một cái đồi nhỏ, bên trên hang hốc chằng chịt, trông như hậu quả của rất rất nhiều năm tháng chịu ảnh hưởng của xâm thực và ăn mòn. Lúc này, trên một trong các cửa hang xuất hiện hai bóng người. Người đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng đi vững chãi, đang nắm chặt đèn pin trong tay, miệng ngậm một điếu cà phê thỏi.
Đi theo ngay sau là một cô gái tóc vàng, mắt xanh. Thân hình của cô cao và thanh mảnh, đầu hơi cúi xuống, vừa đi vừa vân vê lọn tóc mai của mình. Cả người cô đang được bọc trong một cái màn nước mỏng chỉ có vài ly, đung đưa theo từng nhịp di chuyển.
Thấy được bầu trời đêm, người đàn ông khẽ phả ra một làn khói mỏng, tắt đèn đi, rồi quay đầu lại nói với cô gái:
“Ra khỏi đường hầm là gần tới rồi.”
Cô gái không đáp đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Cảm giác ngắm nhìn những vì sao từ mặt đất có cái gì đó rất khác. Nó không phải là một bầu trời thấp, bí bách và giăng đầy những mảng Sunano như Lầu Thấp. Nó càng không phải là cái cảm giác tưởng như đã tới rất gần nhưng dù vươn tay thế nào cũng không chạm tới được như ở Lầu Cao.
Nó là một cái gì đó lấp lánh, xa vời, chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể với lấy. Cô gái chợt nhớ đến một câu ngạn ngữ cổ xưa, xưa đến nỗi cũng chẳng biết ai nói đầu tiên nữa, rằng trong cuộc đời này thứ mà có cố gắng tới đâu cũng không bao giờ có được là thứ làm con người ta cảm thấy quý giá nhất.
“Lần đầu tiên cô ngắm sao từ dưới mặt đất à, Annie?” – Thuốc Nổ hỏi, giọng nhẹ nhàng
“Không thể không nói là rất đặc biệt thưa Ngài. Chỉ tiếc là Hỏa Tinh không phải là một ngôi sao.”
Thuốc Nổ hiểu ý Annie, khẽ đáp:
“Cũng không hẳn là như vậy. Giống như Mặt Trăng, sao Hỏa phản chiến ánh sáng từ Mặt Trời, bởi vậy nếu may mắn cô hoàn toàn có thể quan sát được nó từ trên Mẫu Tinh… Ừm để xem nào… Đấy cô nhìn thấy ở vị trí đó không? Là sao Hỏa đấy.”
Ngón tay của Thuốc Nổ đang chỉ vào một “ngôi sao” có ánh sáng mờ, nếu như quan sát kỹ thì sẽ hơi hơi thấy nó có màu đỏ nhạt. Annie ngắm nhìn nó ngẩn ngơ, tay hơi giơ cao lên vân vê trong không khí, miệng lẩm bẩm:
“Giá như mọi thứ cứ vĩnh viễn như ở trên Hỏa Tinh thì tốt biết mấy.”
Thuốc Nổ nhìn cô nhướng mày, thể hiện ý mình không nghe rõ lời cô nói. Annie chỉ quay qua cậu, nhưng cũng không lặp lại lời nói vừa rồi:
“Xin lỗi, đúng là tôi đã có dự định ban đầu là sẽ tiêm thứ thuốc đó cho Ngài. Tôi biết Ngài sẽ không đồng ý trở lại làm con rối cho Diệp gia sau khi khôi phục được trí nhớ. Tôi biết chứ. Nhưng tôi khó chịu lắm. Tôi không muốn Ngài rời đi. Tôi chỉ ước rằng Ngài vĩnh viễn chỉ là một thiếu gia bình thường của Trần thị, không có mớ thân phận phức tạp rắc rối này. Là tôi ích kỷ, xấu xa, tôi rất xin lỗi.”
“Nhưng cô đã do dự.”
“Chắc Ngài nghĩ tôi kém cỏi lắm. Thậm chí dám nghĩ nhưng lại không dám làm.”
“Nhiều khi tôi cũng chẳng biết việc mình làm đúng hay sai Annie ạ. Lúc tôi giết một người lần đầu tiên ở kiếp này, tôi đã nôn mửa liên tục suốt nửa ngày liền. Lúc tôi giết người lần thứ hai thì thậm chí tôi còn không dám nhìn vào thịt trên bàn ăn. Lần thứ ba là lúc tôi đã tình cờ mà may mắn thức tỉnh một bộ phận ký ức của các thân phận trước đó. Tôi đã giết một mạch bảy người… à nếu tính cả tên chính trị viên Mark lắm mồm kia nữa là tám chứ… nhưng không hề nháy mắt lấy một lần. Do dự ấy, có khi lại là việc tốt Annie ạ, điều đó cho thấy cô hành động vẫn còn biết suy xét, vẫn còn tính người.”
“Ngài đừng nói như vậy. Ngài cũng vẫn là con người đấy thôi. Chỉ là Ngài rất đặc biệt. Ngài vĩ đại hơn quá nhiều những con người bình thường. Chính vì vậy nên những lời Ngài nói, những việc Ngài làm, không thể dùng tiêu chuẩn của con người thông thường để mà phán xét.”
Thuốc Nổ theo thói quen vô thức mà xoa đầu cô gái:
“Tôi hiểu cô đang cố nói điều gì Annie. Tôi chẳng phải là anh hùng, tôi cũng có những mặt xấu xa cặn bã nhất. Có một ngày cô sẽ hiểu được tâm trạng lúc này chỉ là cảm xúc sùng bái đơn thuần chứ không phải là tình yêu. Một loại phản ứng của các Hormone sinh học đối với một người đã cứu giúp người thân trong gia đình mình khi khó khăn…”
Thuốc Nổ không thể hoàn thành nốt câu nói. Miệng của cậu bị khóa chặt lại bởi nụ hôn của Annie. Nụ hôn nồng nhiệt, ngây thơ nhưng bị ngắt quãng liên tục bởi màng nước đang bao quanh người Annie đang cố đẩy môi hai người ra. Thuốc Nổ là người dứt ra trước, trong lòng có một cảm giác tội lỗi không tên. Cậu hơi liếm liếm môi, trên đó còn đọng lại vị mặn của nước mắt con gái. Annie lên tiếng:
“Nam Trung, anh đừng đi! Về nhà với em đi.”
Lòng Thuốc Nổ mềm nhũn, nhớ tới cô gái nhỏ tóc vàng hay tới nhà cậu chơi trong mỗi dịp hè. Lúc đó cậu còn đang mất ký ức, giống như một đứa trẻ hoàn toàn không có bất cứ khái niệm gì về thế giới này.
Là cô kiên nhẫn dạy cậu nhận mặt từng chữ cái, gọi tên từng đồ vật, mở ra lại từng mảng tri thức về thế giới quan đã bị vùi sâu đâu đó trong tiềm thức vì hợp chất M. Cô là một phần của cái xiềng xích nô lệ kinh tởm mà Hỏa Tinh đã trói buộc lên con người cậu nhưng lại là phần đẹp đẽ nhất ở trong đó.
“Anh xin lỗi”
“Tại vì Lee tiểu thư ư?”
“Không phải vì Pearlie, không phải vì em, cũng chẳng phải vì ai cả. Đây là số mệnh của anh. Là lời nguyền của anh.”
“Nhưng anh đâu cần phải chạy trốn. Anh hoàn toàn có thể chống lại nhà họ Diệp mà. Những lão tướng có tầm ảnh hưởng nhất trong quân đội đều từng trung thành với anh. Người dân đều xem anh như anh hùng. Anh chỉ cần để câu chuyện của mình chạm tới trái tim họ thôi. Em sẽ về nói với cha. Chúng ta sẽ có cả giới quý tộc ủng hộ. Chúng ta nhất định sẽ thành công mà…”×— QUẢNG CÁO —
“Được rồi Annie” – Thuốc Nổ ngắt lời.
“Anh mệt mỏi rồi.”
Chỉ bốn chữ thôi nhưng nó bao gồm tất cả những gánh nặng hai thế kỷ rưỡi qua trên đôi vai của cậu. Đúng vậy, trong thế giới này cậu chỉ là một người cô đơn. Không ai có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, không ai có thể làm bạn với cậu. Đối với những người đi ngang qua đời cậu, thực tại của họ chỉ là thực tại mà thôi, chẳng hề có bất kỳ một hàm nghĩa thứ hai.
Còn cậu sống trong quá nhiều giấc mơ, nhiều đến nỗi cậu xem dòng thời gian hiện tại chỉ giống như một phần trong tất cả những giấc mơ đó. Ở đó cậu có thể là anh hùng, có thể là kẻ diệt chủng, có thể là hoàng đế, cũng có thể chỉ là dân thường. Cậu là tất cả nhưng chẳng là một ai.
“Anh chỉ muốn một câu trả lời, Annie ạ. Ở Hỏa Tinh không có câu trả lời đó.” – Thuốc Nổ bình tĩnh nói
“Em đi với anh” – Giọng Annie kiên quyết
“Về Centauri Montes đi, đó mới là nhà của em. Em còn có gia đình, còn có các mối quan hệ xã hội. Đó mới là thế giới em nên sống, là thực tại của em.”
“Nhưng còn cô ấy? Cô ấy đối với anh quan trọng tới mức như vậy sao?”
“Anh cũng sẽ không dẫn cô ấy theo, mà đúng hơn là sẽ chẳng dẫn ai theo cả. Pearlie cũng rất quan trọng với anh vậy. Cô ấy như một dòng nước trong lành gột rửa tâm hồn anh. Là một cái gì đó nằm ngoài tất cả những âm mưu, tranh đấu, lừa gạt, nhỏ nhen mà anh phải đối mặt hàng ngày. Ở cạnh cô ấy, anh cảm thấy yên bình.”
“Đó cũng đâu phải là tình yêu?”
“Ừ, số phận vốn dĩ là nên như vậy.”
Được một lúc thì Annie mới nhận ra cái ý tứ chua xót trong câu nói của Thuốc Nổ. Không biết cậu đang luyến tiếc người kia hay luyến tiếc cái cảm giác yên bình khi ở bên người kia nữa. Thuốc Nổ quay bước đi, vai cậu đã không còn thẳng tắp như lúc nãy. Bóng của cậu và Annie đổ dài trên mặt đất, nền trời xa xa vẫn còn trông thấy ba tầng Lầu khổng lồ của Quận Greater Oceania. Thuốc Nổ hoàn toàn không muốn dây dưa ở cái đề tài nguy hiểm này nữa, cậu chuyển chủ đề:
“Em có biết không, đường hầm ngầm vừa rồi đã được xây dựng trong Tinh Chiến bởi quân đội của Thuộc Địa Tinh Europa và Enceladus. Nó được tạo ra như một chỗ trú ẩn tạm thời cho binh lính bọn anh trong lúc các tinh hạm dội vũ khí hóa học xuống khu vực này.”
Annie chỉ quay qua nhìn Thuốc Nổ. Cậu làm như không thấy hành động này tiếp tục nói:
“Mỗi mét đất ở đây đều là máu của từng trung đội Europa hoặc Enceladus đổ xuống mà đào ra được. Ban ngày thì họ chiến đấu với quân đội Mẫu Tinh, ban đêm thì chia ca ra mà đào. Tiếng cuốc xẻng bom rơi liên tục, hầu như không ai có thể ngủ đủ giấc, lương thực thiếu thốn lâu ngày nên ai nấy cũng gầy trơ xương. Những ai trụ vững qua được vài tháng thì đều chịu ảnh hưởng của vũ khí hóa học. Người nhẹ thì mưng mủ, mụn nhọt, nổi mẩn đỏ, da thịt thừa, người nặng thì cơ thể thối rữa, dị dạng, thậm chí đột tử ngay trên chiến trường.”
“Em có biết nơi này 90 năm trước từng là biển cả không?” – Thuốc Nổ bỗng hỏi.
Annie lắc đầu.
“Nơi này từng là Nam Thái Bình Dương, một phần trong đại dương lớn nhất của Mẫu Tinh thời đó. Thậm chí, vì sự tương đồng của tỷ lệ nguyên tố và đồng vị, rất nhiều người còn cho rằng, Mặt Trăng vốn là một mảnh vỡ lớn bị bong ra khỏi Mẫu Tinh và ngưng tụ lại, sau khi Mẫu Tinh va chạm với một thiên thạch khổng lồ. Trong thời đại Tinh Chiến, học thuyết này càng được truyền bá rộng rãi hơn như một cách để thể hiện sự ưu việt của Mẫu Tinh so với các Thuộc Địa Tinh. Mà mảnh vỡ tạo nên Mặt Trăng ấy được cho chính là vỡ ra từ Thái Bình Dương đó.”
Annie hoàn toàn không thể tưởng tượng được nơi này lúc trước toàn là biển cả thì có bộ dáng khác biệt như thế nào. Ở đây không có cảm giác ẩm ướt, không có vị mặn mòi của biển, lại càng không thể nhìn thấy những hóa thạch hay xác của các loài sinh vật thủy sinh từng sống. Nam Thái Bình Dương trù phú xưa kia đã chết hoàn toàn vì nước bốc hơi, ô nhiễm phóng xạ và ô nhiễm vũ khí sinh học do hậu quả của chiến tranh. Chết đã tám mươi năm rồi!
Annie rờ rờ lên màng nước mỏng đang bao quanh cơ thể mình, trên đó còn vương lấy một chút nhiệt độ và hơi ấm. Cô tự hỏi đã qua thời gian lâu như thế rồi, mình có còn cần nhất thiết phải mặc bộ đồ bảo hộ phóng xạ Thuốc Nổ yêu cầu này không. Tám mươi năm nói dài thì không quá dài nhưng