Một cước đạp mạnh chân phanh, Hạ Nhân bị câu hỏi của Trầm Thước Hi làm cho mặt mũi đỏ bừng. Mà kẻ khởi xướng là Trầm Thước Hi lại nghiêng dầu chớp mắt mỉm cười, ánh mắt trực tiếp nhìn chăm chăm vào nàng, biểu tình kia nghiêm túc cực kì, một chút cũng không giống như là đang nói đùa.
Cái này đúng là khiến Hạ Nhân xấu hổ chết đi được, nàng mím mím môi nói xin lỗi:
- Cô nói cái gì vậy a~, tôi thật là sẽ nghiêm túc làm vậy
Trầm Thước Hi tủm tỉm cười nhìn chằm chằm Hạ Nhân một hồi, nàng ngồi thẳng người, nghiêm trang nói:
- Ân, Hạ tổng vẫn luôn là một người nghiêm túc, nói được làm được.
Hạ Nhân hung tợn liếc Trầm Thước Hi một cái.
Trầm Thước Hi lơ đễnh hỏi:
- Người nghiêm túc, tối nay muốn ăn cái gì?
Hạ Nhân còn kém giơ tay lên che mặt, tay nàng cầm lái có điểm run lên
- Tốt lắm, không đùa nữa, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn, ăn mừng một trận.
Trầm Thước Hi hơi cười, không hề nói gì nữa, trong ánh mắt lại toát ra nhè nhẹ một tia giảo hoạt.
Mà Hạ Nhân lúc này trong đầu lại đang loạn thành một đoàn, tâm cũng đã sớm bị câu nói kia của Trầm Thước Hi khuấy tung đến long trời lở đất. Từ trên xuống dưới đều sôi trào không dứt đến không cách nào bình tĩnh lại.
Mãi cho đến tận lúc ăn cơm, Hạ Nhân trong lòng vẫn không yên, Trầm Thước Hi ngược lại khẩu vị lại không tệ. Ăn so với thường ngày còn nhiều hơn một chút. Hạ Nhân nhìn dáng vẻ ăn beef steak đến vui vẻ của nàng, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, tên khốn khiếp này, đem người khác trêu chọc người khác thành ra như thế này, chính nàng lại tỏ ra như không có việc gì, chẳng lẽ đã luyện thành kỳ cựu?
- Này, Trầm Thước Hi
Nín nhịn một đêm, Hạ Nhân cuối cùng vẫn là không nhịn được. Trầm Thước Hi nâng mi, nhìn nàng. Hạ Nhân mím môi nói:
- Hôm nay chẳng qua chỉ là nghi thức khai máy, chờ sau này sau khi edit tốt rồi đem đi phát sóng, cuộc sống của cô có thể cũng sẽ có chút bị ảnh hưởng, dù sao bọn paparazzi cũng có mặt khắp mọi nơi.
Trầm Thước Hi gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu ăn beef steak của nàng.
Hạ Nhân nheo mắt, nàng ho khan một tiếng:
- Vì để tránh cho những phiền toái không cần thiết, tôi trước tiên là muốn hiểu được một chút về hoàn cảnh cụ thể của cô.
Trầm Thước Hi cúi đầu nhìn miếng beef steak, khóe miệng bất giác câu lên một nụ cười không dễ phát hiện.
Hạ Nhân cũng đã chân thành giảng giải một phen như vậy nhưng lại không thấy Trầm Thước Hi đáp lại câu nào, không có biện pháp, nàng chỉ có thể nhắm mắt hỏi thẳng:
- Dĩ nhiên, mấu chốt của vấn đề là ở chuyện tình cảm, bác sĩ Trầm, nói qua một chút, cô đã từng có mấy mối tình rồi? Những người đó là làm cái gì?
Trầm Thước Hi nắm chặt cái dĩa trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Nhân, hai con mắt xinh đẹp cư nhiên lại lấp lánh ánh sáng.
Hạ Nhân bị nàng nhìn thì liền chột dạ, lập tức xua xua tay
- Chuyện này, cô không có muốn nói cũng không sao a~, a a.........sau cùng thì cái này cũng chuyện riêng tư của cô, chuyện riêng tư.........
Trầm Thước ngoắc ngoắc môi, không để ý đến hành động nhỏ của Hạ Nhân, nàng nghiêm trang nói:
- Hạ tổng, tôi vẫn luôn luôn thật sự thích một người.
- Nga~, có sao?
Hạ Nhân cúi thấp đầu, đáp lại có chút yếu yếu, không biết tại sao, trong lòng nàng có chút không thoải mái, giống như là bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Trầm Thước Hi không nói thêm gì nữa, mà là trực tiếp nhìn chằm chằm Hạ Nhân. Hạ Nhân cảm giác được ánh mắt của nàng, cứ xấu hổ thế này thì cũng giải quyết được gì, nàng ngẩng đầu nhìn Trầm Thước Hi, cười một nụ cười có lệ
- Người có thể khiến cho bác sĩ Trầm coi trọng, nhất định phải là một người ưu tú trong những người ưu tú.
- Ngược lại cũng không hẳn là như vậy.
Trầm Thước Hi tựa như có điều suy nghĩ nhìn nhìn Hạ Nhân, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Tôi thích người có thể vô ưu vô lo không màng suy nghĩ, tính tình lại hay muộn phiền nhưng cuối cùng lại có trái tim vô cùng ấm áp, hay lo nghĩ cho người khác.
Hạ Nhân kinh ngạc nhìn Trầm Thước Hi, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề:
- ...........vô ưu vô lo không màng suy nghĩ, tính tình lại hay muộn phiền nhưng trái tim lại ấm áp, hay lo nghĩ cho người khác?
Trầm Thước Hi nhìn ánh mắt của nàng, gật đầu một cái.
- ..........thật sự là thích người như vậy sao?
Hạ Nhân nội tâm đã bay xa đến mức không thể quay về để có thể hình dung cú shock này. Theo quan điểm của nàng, Trầm Thước Hi mặc dù mồm miệng có một chút tùy tiện, nhưng thực sự là người ôn nhu, đa tình , lại lãng mạn, là người yêu thì sẽ vô cùng đủ tư cách. Nói vậy thì người mà nàng yêu cũng phải là một người cực kỳ xuất sắc, nhưng theo như miệng nàng nói ra..........thật sự là cần phải sử dụng những tính từ như vậy để mô tả sao?
Trầm Thước Hi nghiêm trang nhìn Hạ Nhân
- Thế nào? Hạ tổng không tin sao? Tôi nhưng là một người rất nghiêm túc
Hạ Nhân: . . . . . .
Nàng thế nào lại cảm thấy có cái gì đó sai sai ở đây? Thế nào lại giống như là có mùi châm chọc nàng ở đây nhỉ?
Bị miệng lưỡi độc ác của Trầm Thước Hi "đánh" cho tan tác, Hạ Nhân ngược lại lại có chút lên tinh thần. Hai người cơm nước xong xuôi lại cùng nhau lái xe về nhà. Trên đường về Trầm Thước Hi còn cố ý xuống xe để vào hiệu thuốc.
- Cô làm sao vậy? Ngã bệnh?
Hạ Nhân tò mò nhìn đống thuốc trong tay nàng, Trầm Thước Hi lạnh lùng cười một tiếng
- Tôi ăn beef steak bị nóng bỏng miệng.
Hạ Nhân: . . . . .
Vào cửa nhà, Hạ Nhân dựa theo thói quen cũ liền lập tức đi tắm. Bởi vì ngày hôm nay có chút nóng nên Trầm Thước Hi cũng liền đi phòng tắm cách vách tắm rửa luôn.
Bởi vì trong đầu vẫn đang suy nghĩ về Trầm Thước Hi, Hạ Nhân vội vã tắm xong liền khoác áo tắm đi ra, nhưng đi qua đi lại một vòng vẫn không trông thấy nàng đâu, lòng Hạ Nhân nảy lên một cái, lập tức hô to:
- TRẦM THƯỚC HI !
- Làm sao a?
Đang gội đầu, Trầm Thước Hi đành hé nửa con mắt ra và hỏi. Trong nhà tự dưng có chuột sao? Tự dưng lớn tiếng như vậy. Hạ Nhân nghe được thanh âm của nàng liền thở một hơi dài nhẹ nhõm
- Không có sao
Ngực kịch liệt phập phồng, tim đập bình bịch cảm giác như nhảy lên tận họng và vẫn chưa rơi trở về vị trí cũ. Thân thể giống như là mệt lả đi, Hạ Nhân chậm rãi đi tới phòng khách, ngồi xuống salon, trong đầu đều là thanh âm âm lãnh kia.
-- Mày yêu người nào, thì đó chính là kiếp nạn của nàng ta.
-- Nếu như để cho tao phát hiện ra, nàng sẽ hoàn toàn biến mất.