"Vào nhà đi, tôi phải về rồi."
Taehyung trầm giọng rời ra khỏi cái ôm, Jungkook vui vẻ lùi lại hai bước chân, tay ôm túi đồ ăn tròn xoe trước ngực áo.
"Dạ anh về nhé, em sẽ ăn chúng thật ngon."
"Ừ."
Kim Taehyung hơi mỉm cười vươn tay muốn xoa má cậu, nhưng lại cảm thấy bản thân quá lộ liễu với người nhỏ liền chuyển thành cái vỗ vai, không nhịn được ho nhẹ.
Bạn nhỏ hí hửng ôm túi đồ ăn nặng tay vào nhà, còn anh lớn thì trở xuống lên xe hoà vào dòng người đông đúc trên đường quốc lộ.
Trở về căn nhà vắng tanh như thể không có sự hiện diện của người sống, Kim Taehyung chán nản ném balo lên bộ sofa đắt tiền bọc một lớp da màu đen, lạnh ngắt.
Điện thoại trong túi quần âu rung lên một hồi chuông, nét mặt trông đầy phần dịu dàng khi ngỡ là người nhỏ gọi, nhưng cái tên hiện lên sáng trưng trên màn hình khiến cuống họng Kim Taehyung hơi run rẩy có chút đắng ngắt, nặng nề nhận máy.
"Con nghe, bố."
"Ừ bố mới chuyển tiền vào tài khoản của con đấy, nhận được chưa?"
Kim Taehyung cười nhạt, lần nào ông Kim gọi điện đến cũng đều là thông báo chuyển tiền. Nhìn số tiền lớn có thể chi tiêu, lo liệu đầy đủ từ a đến z vừa được nạp vào tài khoản, anh mấp máy cánh môi máy móc một tiếng trả lời.
"Con nhận được rồi."
"Ừ, nhận được thì muốn ăn, muốn mặc gì thì mua, hết lại gọi cho bố. Cuối cấp rồi con chú tâm học hành vào, công việc bận quá chắc cuối năm bố mới sắp xếp về bên đấy được."
"Bố cứ lo việc đi, con ổn, còn..ừm rất tốt."
Nói xong cổ họng Kim Taehyung trở nên nghẹn ứa, nhận được một cái ừm từ đầu dây bên kia liền nhanh chóng tắt máy.
Lần nào cũng là con ổn, ổn đến nỗi nghĩ đến là tim đau, cô đơn và tủi thân nhiều đến nỗi sức kêu ca than vãn cũng không còn.
Kim Taehyung nói rằng đã quen với cảm giác này, thiếu vắng tình thương của cha mẹ ngay giữa khoảng thời gian bắt đầu chập chững lớn lên, nhưng tình cảm của một đứa con hết mực hiếu thảo dành cho bố mẹ mình không chút nào vơi cạn.
Đôi lúc anh nghĩ, không phải do bố mẹ vô tâm, mà chính bản thân sinh ra đã là một sao chổi xui xẻo, khiến họ cảm thấy mệt mỏi đến nỗi không thể chịu được, cuối cùng hạnh phúc gia đình tan vỡ. Kim Taehyung sinh ra giữa lúc công ty gặp khủng hoảng khiến vất vả càng đè nặng lên vai của bố, Kim Taehyung sinh ra khiến mẹ căng thẳng, xuống sắc, cản trở công việc của mẹ. Ngần ấy lý do xuất hiện trong tâm trí một đứa trẻ mấy tuổi đầu, Kim Taehyung đã sống thật hiểu chuyện và ngoan ngoãn như thế ngay cả khi mẹ bỏ đi, bố vô tâm vùi đầu vào công việc. Không một lời đòi hỏi hay oán trách, ngậm ngùi đem hết mọi lỗi lầm đổ lên đầu mình.
Bố mẹ có lẽ không thương anh, nhưng anh vẫn thương họ.
Ánh mắt dán lên tấm hình gia đình duy nhất ngày anh lên ba tuổi trên màn hình điện thoại, được lưu ở mục yêu thích, hai khoé mắt Kim Taehyung ướt đẫm, nóng hổi. Anh ngửa cổ lên thành ghế sofa không nhịn được nức nở như một đứa trẻ khi màn hình liên tục hiện lên thông báo tin nhắn từ bạn học nhỏ.
"Con mệt..mệt lắm mẹ ơi.."
Kim Taehyung mệt lắm, thực sự rất mệt. Anh gắng gượng đến lúc này, có phải là để gặp được Jungkook trong đời hay không?
*
Jungkook nghỉ duy nhất một ngày hôm đó, sáng hôm sau ngừng sốt liền tung tăng cắp sách đến trường.
Những ngày về sau, bóng dáng một lớn một nhỏ đi cùng nhau khắp nẻo sân trường mỗi đầu giờ và cuối giờ học đối với học sinh khác là điều vô cùng quen thuộc. Kim Taehyung đã chấp nhận mở lòng, để Jungkook là người đầu tiên xoa dịu tâm hồn sống lại của mình bước vào, một người bạn anh coi là tất cả mọi thứ mà bản thân đang có.
Mặc dù trong trái tim Kim Taehyung không đơn thuần chỉ xem cậu là bạn, nhưng lý trí vẫn ngập ngừng chưa muốn xác nhận. Bởi niềm tin vốn dĩ đã trở nên quá mong manh suốt bao nhiêu năm tháng trưởng thành, anh cần chút thời gian, anh cần sự tin tưởng và chân thành tuyệt đối.
Kim Taehyung cần thời gian, và thật may mắn vì gặp được bạn nhỏ Jungkook vốn thừa thời giờ để chờ đợi câu trả lời từ mình, nhẹ nhàng ở bên cạnh mang đến những yêu thương ngọt ngào như thanh kẹo em đều đặn tặng cho anh mỗi ngày.
Bọn họ còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối học kỳ I, thời gian ôn tập được xếp kín trong một ngày không chừa giờ nghỉ nên Jungkook cũng không thể rủ Taehyung đi chơi lăng tăng như trước, ngậm ngùi cùng anh học bá ngồi ê mông trong thư viện của trường sau mỗi buổi học.
Bạn nhỏ ngồi đối diện với anh, làm gần xong một đề Hoá học dài dằng dặc những con số khiến Jungkook muốn nổ tung, chán nản tì cằm lên đống sách vở đề cương trên bàn, chăm chú ngước mắt nhìn Taehyung đang tập trung giải toán.
Cậu muốn nói chuyện, nhưng lại sợ phiền anh nên chỉ có thể buồn bã khoá miệng nằm bĩu dài môi trên bàn, một bên bánh bao mềm mại áp xuống thấy lành lạnh man mát.
Kim Taehyung trông chú tâm cao độ vào giải đề, nhưng thực chất từng cử động nhỏ của Jungkook đều đặt trong tầm mắt, không nhịn được buông bút cười nhẹ bằng giọng mũi. Điểm ngón tay gõ lên đỉnh đầu tròn vo của người đối diện, Jungkook ngẩng lên thấy Taehyung đang chống cằm nhìn mình.
"Sao thế, bài khó quá à?"
Jeon Jungkook uể oải gật gật đầu tròn, hai bàn tay trắng hồng mềm mại chậm rì vươn ra kéo cánh tay anh lại, dùng làm vật kê khuôn mặt bầu bĩnh của mình lên. Tay Taehyung ấm áp, không lạnh lẽo như mặt bàn.
"Anh ơi Jungkookie kiệt sức rồi~"
Lòng bàn tay được bánh bao mềm của người kia cọ cọ mà thích, Kim Taehyung thầm thì rằng Jungkook càng ngày càng đáng yêu hết phần của người khác.
Nhìn gương mặt ỉu đến chảy dài của Jungkook, lại nhìn xuống tập đề còn dang dở của bản thân, Kim Taehyung quyết định gạt chúng sang một bên mà chiều chuộng cậu.
"Nào ngoan,