“Anh muốn cùng em hoang phí thời gian, chẳng hạn như cúi đầu ngắm cá
Chẳng hạn như để chén trà trên bàn rồi rời đi
Lãng phí bóng râm xinh đẹp của chúng
Anh còn muốn cùng em hoang phí nắng chiều,
Chẳng hạn như đi dạo đến tận khi sao giăng đầy trời
Anh còn muốn hoang phí lúc nổi gió
Ngẩn ngơ ngồi ở hành lang, đến khi mây đen trong mắt em
Bị gió thổi ra ngoài cửa sổ
Anh đã hoang phí cả thế giới…”
Trần Niệm ngồi trên nóc nhà dưới nắng mai, khẽ đọc bài thơ trên vở; Bắc Dã ngồi cạnh cô, cúi đầu đánh đàn ghi-ta. Từng cơn nhó khẽ thổi qua nóc nhà, trang giấy và mái tóc cậu thiếu niên bay bay.
Trần Niệm đọc xong hết rồi quay đầu nhìn Bắc Dã. Cậu cũng đánh xong một chuỗi hợp âm, khóe mắt chếch qua đây, nhìn cô giây lát, nói: “Có tiến bộ.”
Lại cúi đầu xuống, ngón tay khẽ gảy vài nốt trên dây đàn, bắt đầu một chuỗi hợp âm khác. Không thuần thục lắm, thỉnh thoảng đánh đi đánh lại. Hai thiếu niên đều đang luyện tập. Mùi thơm của đồ ăn sáng bay từ trong ngõ hẻm ra, tất cả đều là đồ ăn vặt phổ biến nhất trong thành phố, bánh hấp, bánh dày rán, tàu hũ ky chiên, bánh khoai lang.
Trần Niệm nói: “Thì ra, Hi Thành vẫn còn nơi thế này. Tiểu Mễ bảo, chiếc bánh bao đậu đỏ kia là cái ngon nhất mà cô ấy từng ăn.”
Bắc Dã liếc nhìn cô. Trần Niệm giải thích: “Tiểu Mễ là… bạn cùng bàn của em.”
Bắc Dã hỏi: “Sau này bọn em vẫn còn là bạn bè của nhau chứ?”
Trần Niệm gật đầu: “Còn.”
“Sao chắc chắn thế? Sau khi tốt nghiệp, ai đi đường nấy mà.”
“Tiểu Mễ sẽ… đến Bắc Kinh, chúng em hẹn rồi.”
Bắc Dã không nói tiếp nữa. Trần Niệm chợt ý thức được điều gì, cúi đầu. Được một lúc, ý nghĩ chợt lóe lên; cô không kiềm được, lời muốn nói vọt tới khóe môi, nhưng khựng lại, nuốt câu nói kia xuống. Cô lặp lại đề tài, hỏi: “Nơi đây là… nhà anh à?”
“Không phải.” Bắc Dã nói tiếp: “Tôi không phải là người Hi Thành, khi còn bé theo mẹ tôi đến đây, bị bà vứt vào nhà tình thương.”
Trần Niệm không biết nói tiếp thế nào.
“Còn em là người nơi đâu?”
“Ở đây. Nhưng mẹ em đến Châu Hải làm việc.”
Bắc Dã không nói tiếp, cũng không đàn khúc nhạc nào nữa. Trần Niệm khẽ đong đưa hai chân, nhìn thấy đường ray kia lại nhớ tới lần trốn đi hôm ấy, lồng ngực dần dấy lên một nỗi xốn xang.
“Bắc Dã?”
“Hả?”
Cô chống hai tay vào mép tường, nhìn xuống tầng dưới như sắp nhảy xuống, lại ngẩng phắt đầu lên, nói: “Sắp không chờ nổi nữa.”
“Không chờ nổi điều gì?”
“Rời khỏi nơi đây, rời bỏ quê nhà… Thời gian… trôi nhanh một chút… thì tốt quá.”
“Tại sao muốn đi?”
“Đi xa… thì có thể trưởng thành.”
“Tại sao muốn trưởng thành?”
“Không muốn làm… kẻ yếu đuối. Khi còn nhỏ… lúc nào cũng là kẻ yếu.” Trần Niệm nói, “Trưởng thành… là có thể tự bảo vệ mình rồi.”
Hợp âm bị gián đoạn một giây, Bắc Dã nghiêng đầu nhìn cô, tóc mai xõa xuống sườn mặt tinh khôi của cậu: “Sẽ có người bảo vệ em mà.”
“Không có.” Trần Niệm lắc đầu, “Nơi nào cũng có nguy hiểm; sợ là không thể… được bảo vệ.”
Chỉ có chính mình mà thôi. Niềm hy vọng trưởng thành của hai thiếu niên cấp thiết, bất an, sợ hãi giống như mũi tên muốn rời khỏi cung nhưng lại bị bàn tay nắm chặt lấy không rời.
Trần Niệm chăm chú nhìn phương xa, ánh mắt Bắc Dã cũng ngắm cô như thế. Cuối cùng cậu nói: “Em sẽ đến được nơi tốt hơn.” Em sẽ trưởng thành tốt hơn.
“Còn anh?” Cô quay đầu.
“Tôi đến nơi đâu chẳng giống nhau.” Cậu mỉm cười có chút cô đơn.
“Anh muốn… rời khỏi quê nhà không?”
“Em nói rời khỏi đây?” Âm thanh tiếp tục vang lên từ đầu ngón tay.
“Vâng.”
“Muốn.”
“Bao giờ?”
“Sẽ nhanh thôi.” Cậu đáp.
Trần Niệm khẽ cười, rất nhanh thôi.
“Tôi cũng không chờ nổi nữa rồi.” Bắc Dã nói. Trần Niệm còn chưa kịp hiểu ý trong câu này, cậu lại bình thản nói, “Tôi ghét tất cả mọi người ở đây.”
Trần Niệm nhớ đến cha mẹ cậu, nhớ đến bạn bè cùng lứa cười nhạo và sỉ nhục cậu. Cô khẽ nói: “Em cũng… không thích bọn họ.”
Cô nói như thể họ giống nhau, cùng đứng trên một chiến tuyến; dường như hai người trên mái nhà chung vai đối địch với cả thế giới.
Bắc Dã nghe cô nói xong thì im lặng. Tôi ghét thành phố này. May mà không gặp em sớm, nếu không tôi sẽ yêu tất cả mọi người của thành phố này mất. Như vậy quả thật là giết tôi đi.
Ngón tay lướt qua dây đàn ghi-ta lần nữa, cậu thiếu niên chậm rãi hát lên, “Trận cười ấy khiến anh nhớ tới những đóa hoa lặng lẽ nở rộ trên mỗi góc sinh mệnh của anh. Anh từng nghĩ là anh sẽ mãi mãi bên cạnh bảo vệ em. Giờ đây chúng ta đã chia xa trong biển người mờ mịt.”
Ngày cùng sóng vai ngồi với nhau chỉ ngắn ngủi. Ai cũng biết, sắp đến lúc chia xa rồi. Trần Niệm ngẩng đầu đón gió, nhìn bầu trời màu trong xanh.
“Tuuu…”
Người nuôi chim bồ câu thổi còi, một đàn bồ câu trắng bay qua đỉnh đầu. Còi tàu hỏa vang lên, hai thiếu niên đứng dậy, đi xuống cầu thang thoát hiểm. Trần Niệm sơ ý, bước hụt suýt ngã. Bắc Dã cúi xuống kéo, đỡ cô lên, nói: “Cẩn thận nào.”
Cô nghe giọng nói của cậu như điệu hợp âm buổi ban mai ở bên tai. Trần Niệm đỏ mặt, bám lấy cánh tay cậu. Cậu không buông cô ra mà hơi cúi đầu, khẽ hôn lên vành tai cô. Trần Niệm run rẩy, nhắm mắt lại. Nụ hôn của cậu, hơi thở của cậu giống như mật ngọt rót vào tai cô, râm ran, kích thích. Được cậu hôn, cả khuôn mặt cô đều nóng bừng. Chỉ vài giọt mật ngọt nho nhỏ đã khiến cô vừa vui vẻ mừng rỡ, vừa sợ hãi buồn bã.
Bắc Dã lại hộ tống cô tới khu gần trường, cậu đi sau lưng cô, nhìn dõi theo cô bước vào trường học. Cô vẫn giống như trước, quay đầu lại nhìn cậu. Trong mắt cả hai đều có tâm sự.
Hôm nay là thứ bảy, trường học của Trần Niệm có tiết, cả ngày Bắc Dã không có chuyện gì để làm, cũng không còn lòng dạ tìm đám bạn bè chơi bời. Căn phòng được Trần Niệm dọn dẹp rất sạch sẽ, trên giường đều quanh quẩn mùi hương của cô. Thời gian đến lúc thi tốt nghiệp càng ngày càng gần, cô phải đi, nhưng cậu đã quen có cô thì phải làm sao đây?
Có nỗi phiền não khó tả từ mái nhà ập xuống. Cậu cau mày, bật dậy xuống giường, ngồi vào bàn mở quyển kinh thánh ra. Lúc Trần Niệm tập đọc đã giở xem rất nhiều lần. Cậu xem vu vơ, trang giấy rất mỏng, khi khép sách lại không cẩn thận làm rách một trang.
Phúc Âm Matthew .
Phúc Âm Matthew là một trong bốn sách Phúc âm trong Tân Ước viết về cuộc đời, sự chết và sự Phục sinh của Chúa Giê-xu. Ba Phúc âm còn lại là Phúc âm Mark (Phúc âm Máccô hay Phúc âm Mác), Phúc âm Luke (Phúc âm Luca) và Phúc âm John (Phúc âm Gioan hay Phúc âm Giăng). Trong tiếng Việt sách này được gọi là Tin lành theo Thánh Ma-thi-ơ (Tin lành) hoặc Tin mừng theo Thánh Mátthêu (Công giáo). Vì là sách đầu tiên trong bốn sách Phúc âm nên sách này còn được gọi là Phúc âm thứ Nhất.
Bắc Dã kẹp nó lại. Liếc mắt đã phát hiện ra điều bất thường… Vịt con trong thùng các-tông đã chết, không biết đã bị chuột ăn hết nội tạng từ lúc nào. Cậu đem con vịt và cả thùng dọn dẹp sạch sẽ, cảm xúc phức tạp, định sáng mai lại đi mua hai con khác, không biết Trần Niệm có phát hiện ra không.
Xế chiều ngủ quên, vừa tỉnh dậy đã sắp đến hoàng hôn. Bắc Dã vội vàng mặc quần áo, gửi tin nhắn cho Trần Niệm thì chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng loạt soạt. Cậu đặt điện thoại xuống, đi đến nhấc cửa cuốn lên, bắt gặp người phụ nữ đánh mắt đậm.
Là mẹ cậu. Mặt cậu chợt lạnh nhạt. Người phụ nữ ấy cũng ngẩn người, không ngờ rằng bây giờ cậu đang ở nhà.
“Mẹ về lấy đồ.” Bà mỉm cười.
Bắc Dã nghiêng người tránh ra. Bà vào nhà lấy quần áo trong tủ mình đi ra ngoài bỏ vào vali, đến nhà vệ sinh rửa tay thì bất ngờ nhìn thấy váy và quần lót của con gái. Bà kéo vali ra ngoài, cười hỏi: “Có bạn gái rồi à?”
Bắc Dã không trả lời, nhìn cây dâu tằm sum suê bên cạnh.
“Thằng nhóc, mày được cái giống ba ở cái số đào hoa.” Bà giơ tay nhéo mặt cậu nhưng bàn tay lại bị cậu thiếu niên lạnh lùng kéo ra.
“Còn giống tính bướng bỉnh nữa.”
Mặt Bắc Dã đã sớm lạnh lẽo. Bà biết cậu ghét bà nhắc đến ba cậu nhất nên không nói nữa. Đi được vài bước, bà suy nghĩ một lát rồi lấy mấy tờ tiền trong ví ra: “Này, cầm lấy.”
“Không cần.”
Ta của người phụ nữ giơ trong không trung hồi lâu, thấy cậu không nhận cũng không ép, nhét lại vào ví, chợt hỏi: “Bác mày lén sai mày đi thu tiền à?”
Bắc Dã không trả lời.
“Mẹ là người giám hộ của mày, ông ta muốn đánh cũng phải…” Bà thấy vẻ lạnh nhạt trong mắt cậu càng rõ rệt, ngậm miệng rồi bỏ đi.
Bắc Dã kéo cửa cuốn xuống, hằn học đạp một
phát đóng lại rồi khóa cửa. Phía xa của khu xưởng trống trải, tiếng người phụ nữ gọi điện thoại truyền đến: “… Ha ha, chê tôi bẩn à? Cháu trai ông chui từ đâu ra hả?…”
Bắc Dã không để ý, tháng sau cậu sẽ đến Bắc Kinh kiếm sống, cũng không buồn nói với bà. Cậu bước nhanh xuống tầng, đội mũ bảo hiểm, khởi động mô-tô chạy như bay.
…
Trần Niệm ngồi trên bậc thang, tin nhắn chỉ có hai chữ: “Đến muộn.” Cô cất di động, chống cằm chờ cậu.
“Cậu ở đây làm gì vậy, không về nhà à?”
Trần Niệm ngẩng đầu, là Từ Miểu. Cô ta đã đi học lại, là người ngay thẳng, giờ phút này nhìn thấy Trần Niệm, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, lẩm bẩm một câu: “Xin lỗi vì chuyện lúc trước.” Cô ta chạy đến xe của ba mình, những ngày qua ba mẹ cô ta quản thúc rất nghiêm ngặt.
Mặt trời ngả về Tây, Trần Niệm ngồi im tại chỗ, Bắc Dã còn chưa tới; học sinh ra khỏi cổng trường dần thưa thớt, người đi đường bàn tán: “Tai nạn xe cộ bên kia thật là đáng sợ, hiện tại người lái xe mô-tô thật…”
Trần Niệm sửng sốt, chạy xuống cầu thang: “Xin… lỗi… tôi muốn hỏi… tai nạn xe…?”
“Ngay ngã tư đường Lan Tây và trường cao đẳng, một người lái xe mô-tô, hình như còn là học sinh.”
“Màu …” Trần Niệm vội kêu lên: “…Màu… xe.”
“Hình như là màu đỏ đen.”
Trần Niệm túa mồ hôi lạnh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Bắc Dã. Ánh trời chiều soi vào căn phòng nhỏ chật hẹp, điện thoại di động nằm trên bìa quyển “Kinh thánh” rung lên.
Cô chạy nhanh qua đó xem. Chạy ngang qua một cửa hàng bán hoa, nhân viên cửa hàng tưới nước ngay lúc cô chạy đến, không kịp thu tay lại liền tạt nước vào người cô. Nhân viên cửa hàng cuống quýt nói xin lỗi, cô bỏ chạy một mạch chẳng hề ngoái lại. Đến ngã tư, mồ hôi cô tuôn ra như tắm. Trên đoạn đường giao nhau quả nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, cô vội vã chen vào đám đông thấy được một khung cảnh bi thảm. Song, không phải là chiếc xe ấy, người cũng không phải là người ấy. Trần Niệm lại tốn công chen ra, thầm nhủ may mắn. Mồ hôi như xông hơi, cô lại phải quay lại cổng trường học chờ cậu.
Bước nhanh một đoạn, chợt nghe thấy tiếng mô-tô đằng sau, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Bắc Dã đang nhanh chóng chạy về hướng này. Trần Niệm muốn đứng chạy ra vỉa hè vẫy cậu, phía sau chợt có một sức mạnh mãnh liệt kéo lại, cô bị bịt miệng lôi vào ngõ tối. Mô-tô nhanh chóng băng qua.
Bắc Dã đỗ xe tại con phố bên ngoài, lao vào trường học, vài học sinh lác đác đi ra cổng trường, trên bậc thang không có Trần Niệm. Cậu cau mày, sờ túi quần, người phụ nữ kia xuất hiện khiến cậu quên mang điện thoại di động. Cậu nhớ số của cô bèn đến quầy bán đồ ăn vặt tìm điện thoại công cộng để gọi, nhưng không ai nghe máy. Cậu mím môi suy nghĩ một lát, không thèm quan tâm bác bảo vệ cổng trường ngăn cản, xông vào khu dạy học như gió, lao thẳng tới phòng học. Học sinh trực nhật của lớp Trần Niệm đang quét dọn sạch sẽ, không thấy Trần Niệm đâu cả.
Bác bảo vệ cổng đuổi theo đằng sau, cậu thiếu niên lao ra khỏi trường học. Lại đến quầy bán đồ ăn vặt gọi điện thoại lần nữa, lần này điện thoại đã tắt. Cậu buông điện thoại, tay run bần bật. Mặt cậu sa sầm bước đến chỗ người bảo vệ cổng trường, hỏi: “Nữ sinh vẫn hay ngồi ở cổng trường đâu rồi?”
Bác bảo vệ đuổi theo cậu đến nỗi sắp tắc thở, đang nổi nóng: “Cậu học trường nào, tự tiện xông…”
“Tôi hỏi ông đấy, trả lời đi!” Bắc Dã đột nhiên quát to.
Bác bảo vệ bị quát giật cả mình, trừng mắt, ngây người chỉ hướng kia: “Cách đây không lâu đã vội vã chạy về…”
Bắc Dã lao xuống cầu thang.
Mặt trời đã xuống núi rồi. Bảy tám đứa hội Ngụy Lai nắm đầu Trần Niệm, lôi cô vào sâu trong con ngõ, chửi bới, đấm đá, dúi mặt cô xuống đất. Bọn thiếu niên này như nổi cơn điên trút mọi nỗi bất mãn lên cô. Chúng ghét cô nói lắp, cô xinh đẹp, cô im lặng, cô có thành tích tốt; ghét cô tố giác, cô không sợ hãi. Có lẽ còn nhiều điều bất mãn nữa như thầy giáo dạy bảo, cha mẹ trách mắng; ghét cảnh buồn chán tẻ nhạt hiện tại và tương lai mù mịt vô vọng của bọn chúng.
Đám thiếu niên trút giận mãi không ngừng, chúng lôi Trần Niệm đứng lên xé áo cô. Trần Niệm không còn sức mà giãy giụa, níu lấy cổ áo đồng phục không buông tay. Nhưng yếu không địch nổi mạnh. Chúng sỉ nhục cô bằng những lời lẽ bẩn thỉu, tát vào mặt cô, đấm đầu cô, đá vào háng cô.
Ven đường có người đi qua nhưng chúng không hề dè chừng. Không có bất kỳ điều gì khiến lũ thiếu niên này sợ hãi.
Bả vai hở ra, Trần Niệm giữ áo kêu cứu mạng.
Cứu, cứu tôi với!
Người đi đường không thèm đếm xỉa, vội vã tránh né. Dường như cô nhìn thấy Hồ Tiểu Điệp đang ở nơi xa thờ ơ. Váy áo của cô bị xé thành mảnh vụn, sách giáo khoa nằm rải rác dưới mặt đất đầy dấu chân giẫm đạp, trang giấy có mặt Đác-uyn dúm dó trong đống bùn.
Ở ngoài quảng trường, cậu thiếu niên tên Bắc Dã cật lực chạy thật nhanh, vượt qua vô số những lời dối trá và tàn ác nhất trong ngày.
Cậu còn đang tưởng tượng, đừng sợ, cậu nói, không sao đâu, nhất định cậu sẽ tìm được cô.
Bọn Ngụy Lai cười hô hố, nắm sợi dây chìa khóa trên cổ cô, kéo thân thể trắng ngần của cô kêu gào sỉ nhục, giống như tên đồ tể kéo một miếng thịt heo:
“Điếm đây, điếm đây, đến xem miễn phí đê!”
Cô không phải cô bé cùng lứa với chúng, không phải con người mà là một con vật; Bị phơi bày trong ánh mắt đám nam sinh đi ngang qua, để chúng bình luận cười cợt, nhìn ngắm trêu chọc, chụp hình quay phim. Chúng xé đồ lót của cô giống như lũ chó điên cắn xé con mồi, cô co cuộn lại, bảo vệ cho chiếc mảnh quần lót cuối cùng của mình. Trong cơn vẫy vùng, dường như cô nhìn thấy quyển “Kinh thánh” từng tập đọc, nước mắt cô rơi như mưa, nức nở:
“Lạy Cha chúng con ở trên trời,
Danh Cha được thánh, Nước Cha được đến;
Ý Cha được nên, ở đất như trời!” (1)
“Xoẹt”, chúng lột sạch cô. Cô co rút lại theo bản năng, chúng kéo cô ra, cô chống cự. Chúng chửi cô, đánh cô, giẫm lên ngón tay của cô.
Cô kêu gào: “Xin tha lỗi cho con, như con đã tha thứ cho những kẻ đã phạm lỗi với mình.” (2)
Chúng cười to: “Xem đĩ miễn phí đây!”
“Xin giải thoát cho con khỏi nỗi khổ nạn thử thách, xin cứu con khỏi nguy hiểm đáng sợ!” (3)
Vì nước, quyền, vinh hiển đều thuộc về Cha đời đời. A-men. (4)
Nhưng, có thể nào thế gian này không có tình yêu?
(1), (2), (3), (4) trích trong Kinh thánh Ma-thi-ơ 6