Lâm An gần nghe được Uông Kỳ Mỹ nói những lời này, nhưng vì ngay sau đó cửa văn phòng đã bị người bên trong đóng lại, cũng ngăn cách âm thanh bên trong.
Bọn họ ở bên trong nói với nhau chuyện gì mà phải đóng cửa?
Lâm An nắm chặt tay, thân thể nhịn không được phát run.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, cô cùng Tống Thừa Nhiên lần đầu tiên hẹn hò là do bà nội sắp xếp mới có.
Thực vui vẻ, tuy rằng vẫn luôn là một mình cô chơi, Tống Thừa Nhiên chỉ là bồi cô mà thôi, trên mặt hắn cũng không có chút biểu tình vui sướng nào, trong ánh mắt luôn mang theo sự xa cách nhàn nhạt.
Trên đường đưa cô về nhà, Tống Thừa Nhiên vẫn luôn cùng Lâm An bảo toàn khoảng cách không gần không xa.
Lâm An khi đó cảm thấy Tống Thừa Nhiên là xấu hổ, cô một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lớn mật mà cầm tay hắn.
Cảm xúc vui sướng còn chưa kịp tới, tay hắn liền rút ra khỏi tay cô, tiếp theo cô liền nhìn thấy ánh mắt hắn vẫn luôn nhàn nhạt lại lộ ra tia lạnh lẽo.
Tống Thừa Nhiên lấy khăn giấy từ trong túi quần lấy, chà lau chỗ vừa bị Lâm An chạm qua, trong ngoài đều lau một lần, phảng phất như là cô có lây bệnh vi khuẩn.
Sau mới biết Tống Thừa Nhiên là có thói ở sạch, không thích người khác đụng vào.
Cô thông cảm hắn, tự động đem nguyên nhân kéo lại đến trên đầu mình, cô sao có thể không hiểu rõ thói quen của bạn trai chứ.
Từ đó về sau, cô không dám tùy tiện cầm tay Tống Thừa Nhiên.
Hiện tại nhớ tới, nửa năm nay, bọn họ cũng không có tứ chi tiếp xúc.
Cô thật kỳ lạ, chỉ cần đụng tới Tống Thừa Nhiên, liền hận không thể đem lòng tràn đầy vui mừng đều lộ ra cho hắn.
Mà hắn cũng không phải không biết, chỉ là mỗi lần đáp lại đều là thực bình thản một tiếng "Cảm ơn".
Tựa như đối đãi với một người xa lạ, Tống Thừa Nhiên chỉ là lễ phép mà đáp lại.
Về hôn sự của hai người, hắn không có cự tuyệt, cũng chưa từng có nhiều tỏ vẻ, luôn tỏ ra không liên quan mình mà ở bên cạnh nhìn bà Tống cùng cô kẻ xướng người hoạ.
Lâm An đột nhiên ý thức được Tống Thừa Nhiên cũng không thích mình, từ lúc bắt đầu liền không thích, vẫn luôn là cô đơn phương thích mà thôi.
Lâm An ngẩng đầu nhìn cửa văn phòng đóng, nhớ tới bộ dáng của Uông Kỳ Mỹ, không chừng Tống Thừa Nhiên thích mẫu người như vậy, cho nên mới lạnh nhạt với cô.
Bi thương đánh úp lại Lâm An, nửa năm qua đau khổ lấy lòng, ngày hôm qua vụng về dùng sắc dụ, phảng phất chính là một trận chê cười.
Cô từ nhỏ nhát gan thẹn thùng, không dám cùng nam sinh nói chuyện nhiều, cũng không yêu đương bao giờ.
Nhưng từ gặp được Tống Thừa Nhiên, dũng khí dấu diếm nhiều năm tựa hồ đều dùng một lần kích phát ra, mãnh liệt theo đuổi hắn, hắn không có cự tuyệt chính là sự ủng hộ lớn nhất cho cô.
Cô không có lá gan tiến lên phá cửa, quấy nhiễu đại nháo, nhất là cô chưa rõ sự tình bên trong.
Cô hận chính mình nhát gan.
Trong hiện thực, Lâm An một câu đều nói không nên lời, gian nan nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng.
Không biết qua bao lâu, cô mới yên lặng mà đi đến phòng hộ sĩ.
Lâm An không biết khi cô vừa mới đi qua chỗ rẽ, cửa văn phòng đã bị mở ra, truyền đến âm thanh lạnh như băng của Tống Thừa Nhiên, "Mong cô cách xa tôi một chút."
Hôm nay Tống Thừa Nhiên về nhà tương đối sớm, hắn cất xe, lấy ra chìa khóa mở cửa.
Bình thường hắn bởi vì công việc mà hay về muộn, Lâm An đều là ở trong phòng đợi, phòng khách chỉ bật một cái đèn nhỏ.
Hôm nay hắn theo thói quen tính đi mở ra đèn lớn, lại phát giác đèn phòng khách sáng ngời.
Hắn chớp mắt, rất nhanh nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh ở sô pha.
Lâm An đoan chính ngồi ở trên sô pha, TV trước mặt không mở, màn hình đen phản xạ hình ảnh cô bất an dùng tay bắt lấy vạt áo vò vò.
Khóe miệng Tống Thừa Nhiên hơi trầm xuống, hắn cảm giác được tâm tình cô nôn nóng lại mâu thuẫn.
Hắn lấy lại tinh thần, đem hộp giữ nhiệt cầm trên tay đã rửa sạch đặt ở trên tủ nhỏ bên cạnh, cúi người thay dép đi trong nhà.
"Tôi đã trở về." Tống Thừa Nhiên hiển nhiên là không thường nói những lời này, nghe được ra âm thanh có chút mất tự nhiên.
Đổi lại nếu là ngày thường, Lâm An đã xông lên phe phẩy cái đuôi hỏi han ân cần.
Nhưng hiện tại cô đang cúi đầu nghĩ đợi lát nữa muốn nói chuyện với hắn, thật là khẩn trương.
Tống Thừa Nhiên đi đến phòng bếp rửa tay, trở về đem hộp giữ nhiệt để trong phòng bếp, tiếp theo lại đi đến trên sô pha đối diện Lâm An ngồi xuống.
"Nói đi."
Lâm An hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Thừa Nhiên bình tĩnh nhìn chăm chú vào mình.
Trước mắt cái này như trích.
Cô không thể nghĩ được người đàn ông này lại có thể nắm rõ tâm trí.
Tâm tư phảng phất chỉ là dính trên tầng giấy mỏng thấu Tuyên Thành, ở trước mặt hắn thọc phá, không chỗ có thể ẩn nấp.
Cô cắn môi dưới, bỗng nhiên chú ý tới giữa mày hắn mang theo một chút ủ rũ, trong ánh mắt còn có mấy tơ máu hồng.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, chiều nay Tống Thừa Nhiên có một ca phẫu thuật lớn, hơn ba giờ, hiện tại khẳng định hắn rất mệt.
Lâm An bắt đầu dao động, cô có nên chờ thời điểm khác cùng Tống Thừa Nhiên nói chuyện không.
"Lâm An?"
Nghe được Tống Thừa Nhiên dò hỏi, Lâm An rốt cuộc hạ quyết tâm đem lời chuẩn bị thật lâu nói ra, "Tôi...!Tôi muốn cùng anh..." Ly hôn.
"King coong ——" tiếng chuông cửa đột ngột đánh gãy lời Lâm An nói, thân thể bỗng nhiên run lên, dũng khí vừa mới tích tụ lại toàn bộ phát tán ra ngoài.
Đáng giận, đúng lúc này lại có người tới thăm.
Tống Thừa Nhiên mua căn nhà này là biệt thự nhỏ, cùng tiểu khu khác đều có chút khoảng cách.
Bọn họ ngày thường đi sớm về trễ, phần lớn hàng xóm đều không quen biết.
Cô nghĩ không ra rốt cuộc ai sẽ đến giờ này.
Tống Thừa Nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng hắn thực nhanh liền đứng dậy đi mở cửa, nhưng người ngoài cửa càng làm cho hắn kinh ngạc, "Bà nội?"
Lâm An nghe thấy, kinh hoảng thất thố mà từ trên sô pha đứng lên, vừa chuyển đầu quả nhiên liền nhìn thấy bà Tống vẻ mặt hiền lành ôn hoà tiến vào, còn cười phất tay với cô, "An An, bà nội tới, vui vẻ không nha?"
Lâm An một cái cong thuận, chỉ có thể hơi giật mình mà đáp lời, "Bà nội, sao bà lại tới đây?"
Bà Tống còn mang theo dì bảo mẫu nhà mình lại đây, dì đỡ bà ngồi xuống trên sô pha.
Bà Tống đã hơn 70 tuổi, một đầu tóc bạc, eo cong lợi hại, khe rãnh nếp nhăn hiện ra theo năm tháng trôi đi, hàm răng đã từng rắn chắc cũng có chút buông lỏng, nhưng ánh mắt của bà nói cho người bên cạnh, bà còn rất có tinh lực.
"Sao nào An An, chẳng lẽ cháu không muốn bà nội tới?" Bà cố ý đùa với Lâm An.
Lâm An có chút mê mang nhìn Tống Thừa Nhiên, phát hiện hắn phản ứng cũng giống cô, mới biết được bà cũng không có thông báo cho họ biết, mà là đột nhiên tới đây.
"Sao có thể như vậy, bà nội, An An thích nhất nhìn thấy người!." Lâm An mặt tươi cười thò lại gần, "Cháu đấm chân giúp bà nội."
Bà Tống cười hiền lành hòa ái, bảo mẫu cũng khen Lâm An hiếu thuận hiểu chuyện.
Tiếp theo bà liền trò chuyện cùng Lâm An, công việc có hài lòng không, Tống Thừa Nhiên có khi dễ cô hay không.
Lâm An trộm ngắm Tống Thừa Nhiên đơn độc ngồi ở sô pha đối diện, hắn cũng không nói nhiều, cô biết Tống Thừa Nhiên là quan tâm tới bà nội.
Cô rất muốn nói Tống Thừa Nhiên khi dễ mình, khi dễ đến trong xương cốt đi, chờ lời nói đến bên miệng lại biến thành, "Thừa Nhiên đối với cháu khá tốt."
Yết hầu Tống Thừa Nhiên trượt lên xuống một cái, mấy chữ kia ở trong lòng hắn lặp lại dư vị, hắn biết chính mình cũng không quan tâm Lâm An với tư cách là một người chồng.
Hắn đem ánh mắt đặt ở khuôn mặt thanh nộn của Lâm An, cô hẳn là vừa mới tắm không lâu, gương mặt hồng hồng.
Mấy lọn tóc đen nghịch ngợm từ bên cạnh rớt xuống dưới, theo gió nhẹ, chậm rãi phiêu đãng.
Lâm An bỗng nhiên cảm giác được cái nhìn chăm chú, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tống Thừa Nhiên, dường như mang theo một loại ma lực đặc thù, như là động không đáy không có biên giới, muốn đem cô hấp thu đi vào.
Trong nháy mắt hoảng loạn, nhưng lại lập tức bị đè nén xuống, cô mới không cần làm cho cảm xúc của mình