Thời gian dần trôi qua, Lâm An cũng về bệnh viện, quen làm việc dưới bác sĩ Tưởng.
Không biết nên nói Tống Thừa Nhiên là chính nhân quân tử hay là tiểu nhân đa mưu túc trí, rõ ràng là ở cùng bệnh viện, cùng tầng, cô lại rất ít khi nhìn thấy hắn.
Hiếm có vài lần gặp được, đều là cô quay đầu lại về sau nhìn hắn trùng hợp đi ngang qua.
Tầm mắt cô như cũ sẽ truy đuổi bóng dáng hắn, càng lúc càng xa.
Cô không biết chính là, hết thảy cũng không phải ngẫu nhiên.
Tống Thừa Nhiên vẫn luôn nhìn cô, trộm nhìn.
Trong ánh mắt lãnh đạm toàn bộ xa cách mông lung, chỉ để lại một đạo ôn nhu lại chua xót, đến khí lạnh mùa đông cũng phải hòa tan.
Hắn với Lâm An là độc nhất vô nhị, khó có thể xóa diệt dấu vết.
Tống Thừa Nhiên hy vọng hảo tụ hảo tán*, lại không có biện pháp lừa gạt cảm giác chân tình của chính mình, hắn xác thực rất muốn cô, nhìn bóng dáng của cô, trong lòng như bị con kiến nho nhỏ gặm cắn, vừa ngứa vừa đau, Lâm An cố tình không hề phát hiện, vẫn cùng người khác trò chuyện.
*Hảo tụ hảo tán: chia tay trong yên bình
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện trong nháy mắt, trái tìm Tống Thừa Nhiên không thể ức chế điên cuồng nhảy lên, tay rũ bên người cũng nhịn không được run rẩy.
Binh tôm tướng cua đánh giặc, quân lính tan rã, cảm giác thực không xong.
Hai người đã lâu không có tiếp xúc ánh mắt, bỗng nhiên chạm mặt làm hai bên có chút xa lạ.
Lâm An phản ứng trước, hoảng loạn quay đầu đi, làm bộ không có có chuyện gì.
Ánh mắt Tống Thừa Nhiên thật sâu mà nhìn cô, phản ứng cũng quên, thẳng đến khi bị Tiểu Bạch kéo đi.
Bị Lâm An phát hiện, hắn học cách che dấu, coi như là chính mình trong lúc lơ đãng đi ngang qua.
Vài lần sau, hắn cảm thấy hành vi của bản thân thật sự thấp kém lại ấu trĩ, Lâm An không hề chú ý, đem lực chú ý đều đặt ở công việc.
Tống Thừa Nhiên làm việc ngày tiếp nối đêm, liên tiếp vài ngày phẫu thuật dài, hơn nữa thời gian ăn uống không quy luật, Tống Thừa Nhiên rốt cuộc thành công ngã xuống, ngã bệnh không dậy nổi.
Là cảm mạo cùng viêm dạ dày cấp tính.
Lâm An nói chuyện với Từ Lệ Lệ mới biết được, thì ra Tống Thừa Nhiên giữa trưa đột nhiên té xỉu, trong lòng cô quýnh lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên chạy tới văn phòng hắn, nhưng rất nhanh lại phát hiện giờ khác trước kia, cùng với thân phận của mình đã thay đổi.
"Khụ khụ..." Lâm An cưỡng chế ngồi xuống, làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi Từ Lệ Lệ sao lại thế này.
Từ Lệ Lệ làm một bộ biểu tình thật hoảng sợ, "Cô không biết bác sĩ Tống là người cuồng công việc sao? Một ngày làm hai cuộc giải phẫu kéo dài, dừng lại liền cùng bên kia hợp tác lẫn nhau phát bưu kiện, cả ngày tinh thần căng chặt, lại không rảnh ăn cơm, thời gian dài ai có thể chịu được a!"
Trên mặt Lâm An tươi cười có chút không nhịn được, vội vàng hỏi Tống Thừa Nhiên hiện tại đang ở nơi nào.
Nói đến cũng châm chọc, ban đầu cô là người gần Tống Thừa Nhiên nhất, không nghĩ tới hiện tại từng chút về hắn đều phải thông qua dò hỏi người khác mới có thể biết được.
Từ Lệ Lệ nói lúc này, Tống Thừa Nhiên hẳn là ở trong văn phòng hắn, có y tá trưởng nhìn.
Lâm An cúi đầu trầm tư, Từ Lệ Lệ hỏi cô, "Đã từng là cấp dưới, cô có phải nên đi hỏi han bác sĩ Tống hay không?"
Lâm An cười khổ, cô là muốn đi a, chính là người nào đó không vui khi nhìn thấy cô, "Không phải có y tá trưởng đang trông sao? Tôi qua đi cũng giúp không được."
Từ Lệ Lệ híp mắt đậu xanh, thần bí hề hề mà tới gần Lâm An, "Cô nói một chút, bác sĩ Tống sao lại điều cô đến nơi khác, trước kia hai người làm việc không phải khá tốt sao? Chẳng lẽ cô sói đói chụp mồi, bác sĩ Tống tức giận điều đi?"
Lâm An ngơ ngẩn, Từ Lệ Lệ thật đúng là nói trúng hơn phân nửa.
Các cô lại nói thêm vài câu, Lâm An liền đi làm việc.
Cô có chút thất thần, trong lòng luôn nghĩ chuyện của Tống Thừa Nhiên.
Rối rắm thật lâu, cảm thấy chính mình lấy danh nghĩa đồng nghiệp đi hỏi thăm hắn cũng không phải không thể.
Lâm An tới văn phòng hắn, ngoài ý muốn phát hiện cửa cũng không khóa, cô dò đầu nhìn vào bên trong, phát hiện văn phòng không có ai.
Phòng nghỉ cũng không đóng cửa, cô ma xui quỷ khiến đi vào, liền thấy Tống Thừa Nhiên nằm ở trên giường, trên tay trái còn châm kim.
Chợt Lâm An lập tức muốn chạy, hoang mang rối loạn mà thấy Tống Thừa Nhiên nhắm mắt như là ngủ rồi, cô mới định thần.
Nhìn chung quanh một chút, mặt Lâm An liền lạnh, bình đã sớm hết rồi, lúc này truyền dịch quản còn đảo rút ra một ít máu đỏ tươi.
Y tá trưởng phỏng chừng là bị chuyện trì hoãn, chưa kịp qua đây.
Lâm An lập tức cúi người rút châm cho hắn, tay cô mới vừa tới gần hắn, đột nhiên tay đã bị bắt được.
Cô kinh ngạc mà ngẩng đầu, phát hiện Tống Thừa Nhiên đang trợn tròn mắt nhìn cô.
Lâm An không biết nên giải thích sao lại đến phòng nghỉ của hắn, chỉ thấp thấp mà nói: "Em rút châm cho anh."
Tống Thừa Nhiên nghe được lời cô cũng không có buông tay, ngược lại kéo đến gần.
Thì ra hắn cũng không có hoàn toàn tỉnh, thần chí có chút không rõ, trong ánh mắt không có ánh sáng khôn khéo ngày thường, trước mắt cũng có một quầng thâm bởi vì ngủ không đủ giấc.
"Lâm An?" Âm thanh hắn mang theo sự không xác định, có điểm ách, giọng mũi còn có chút đặc