Hàn Nhất Dương anh không tuyệt tình được như cô. Có thể nói thích là thích, nói không thích liền không thích. Không ai dạy anh, làm cách nào mới có thể dễ dàng không thích một người nữa.
Đến đại học, anh nhận được rất nhiều lời tỏ tình nhưng anh chỉ cảm thấy phiền thức, không một ai có thể so với cô. Không xinh đẹp được như cô, không đáng yêu được như cô, mà quan trọng nhất là người đó không phải là cô. Có lẽ trái tim anh đã không thể chứa ai khác ngoài cô
Sẽ không một ai có thể so với cô
Nhóm người Tần Phong không biết bàn luận cái gì mà sau khi nói xong thì Tần Phong đi lại chỗ cô
"Bạn cùng phòng của anh gọi nói kí túc xá sắp đóng cửa nên anh phải về trước. Dương nhờ vào em nhé"
Tần Phong nói rồi sau nhanh chân ra về, rồi mấy người kia cũng một người một lí do về luô
Ơ, thế là còn mỗi cô ở đây à. Làm sao đây, cô không đành bỏ anh ở lại đây. Mà giờ cũng không biết nhà anh ở đâu nữa. Anh chắc không ở kí túc xá rồi, vậy giờ làm sao đưa anh về được đây
Lúc cô đang hoang mang không biết nhà Dương ở đâu thì Tần Phong gửi địa chỉ nhà anh cho cô
Biết được địa chỉ cô dìu anh đi về. Nhìn chàng trai say xỉn không biết trời đất gì mà bó tay. Có chuyện gì mà anh uống nhiều như thế này chứ
_____
Sao số Lâm An Nhi cô lại khổ như thế này chứ. Rồi không biết mật khẩu làm sao vào nhà đây. Cô nhắn tin hỏi Tần Phong nhưng anh ta cũng trả lời không biết. Rồi giờ ngồi ngoài cửa thật à?
Cuối cùng cô quyết định lay người say xỉn ngồi dưới đất dậy hỏi "Mật khẩu nhà cậu là gì?"
"........"
Mặc dù anh nói rất nhỏ nhưng cô cố gắng vẫn nghe được. Nghe thấy mật khẩu mà cô sững