Tiết thứ 2 là tiết văn nhưng do cô giạy văn bận việc nên được ngồi chơi nên lớp nó có thêm một giờ ngồi nói chuyện
- Dương toàn được mấy bạn nữ tỏ tình nha. Nó quay sang trêu
- Nhìn tớ được người khác tỏ tình cậu vui nhỉ? Hắn nói với sắc mặt không vui nhưng nó không để ý nói tiếp
- Được ngồi cạnh một bạn nam nổi tiếng được nhiều người thích thì đó là vinh dự của tớ
- Cậu...Hắn á khẩu không biết nói gì. Mặc dù biết cô chưa biết hắn thích cô nhưng nhìn cô thấy mình được tỏ tình lại vui vẻ thì lòng cảm thấy thật khó chịu
Nói được vài câu nó lại quay sang nói chuyện với mấy đứa con gái. Ừm ngày valentine tất nhiên là nói về mấy cặp đôi rồi. Lớp nó có mấy đứa biết nhiều cực kì, chuyện gì cũng biết, nói chung mấy chuyện trong trường đều biết
- Ê, lúc nãy mấy bà có thấy màn tỏ tình dưới sân trường không
- Ừm có thấy. Mà sao? Bọn nói
- Tớ nghe nói hai người đó là thanh mai trúc mã đấy. Anh kia yêu chị này mấy năm rồi giờ mà dám tỏ tình đấy
- Chuyện tình lãng mạn thật. Thanh mai trúc mã luôn
- Ước gì tụi mình cũng có thanh mai trúc như vậy nhỉ. Bọn con gái đồng thanh than
- Dẹp mấy ước mơ viễn vong của mấy bà đi. Ước mơ chỉ là mơ ước thôi. Bọn con trai lên tiếng
- Cái bọn này, để tụi này mơ mộng tí coi. Chi nói
- Khi nào mấy bà đẹp như chị kia rồi nói nhá. Bọn con trai lớp nó trêu
- Có phải yêu nhau vì vẻ bề ngoài đâu. Nhi nói đúng không?
- Ừm, tớ cũng nghĩ vậy. Yêu nhau thì quan trọng là tâm hồn bên trong. Yêu chứ có phải trang trí gì đâu mà cần phải đẹp. Với tớ chỉ cần một người yêu và hiểu tớ là được còn về ngoài không quan trọng. Nó nói lên quan điểm của mình
- Tớ cũng đồng ý với ý kiến của Nhi. My nói
Bọn con gái hợp lại làm sao bọn con trai dám ý kiến