Hôm nay nó cũng đi học rất sớm. Lí do là vì lúc tối vui quá không ngủ được, ngày hôm qua đúng là ngày vui nhất của nó trong năm nay thật. Mà đó cũng chỉ là lí do phụ, lí do chính chính là nó muốn đi sớm được nhìn thấy Cậu. Mặc dù chung lớp nhưng không chung bàn nữa nên thời gian nhìn thấy cậu sẽ ít. Người ta nói có người ta khi yêu là lúc điên rồ nhất, và nó cũng thật sự điên rồi. Lúc nào trong đầu cũng hình bóng của cậu. Mẹ nó mà biết chắc ăn chửi mất, đầu toàn chứa hình bóng của cậu thì lấy đâu ra chỗ mà chứa kiến thức học tập nữa
Vào học rồi mà nó vẫn chưa thấy cậu đến lớp. Chẳng lẽ hôm nay cậu nghỉ học sao. Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến, nó vừa nhắc cậu xong là cậu bước vào lớp rồi. A còn có cô chủ nhiệm nữa
Vào lớp thì cô triển khai mấy kế hoạch mà nhà trường giao. Sau đó câu nói tiếp của cô làm nó vui đến phát ngốc
- Bảo. Em xuống đổi chỗ cho bạn Dương nhá. Bạn ấy mắt kém nên muốn xin lên ngồi bạn đầu
- Ể, Dương bị cận lúc nào nhỉ. Cả lớp cùng thắc mắc, và có cả nó nữa. Nó nhớ là cậu không có bị cận mà nhỉ? Hay là cậu muốn ngồi với nó? Thôi thôi chắc nó nghĩ nhiều rồi sao mà có chuyện đó được. Mà nghĩ nhiều để làm gì chỉ cần là được ngồi chung với cậu tiếp là đủ rồi
Tất nhiên lời cô nói thì không ai dám cãi rồi. Bảo cũng vui vẻ đổi chỗ cho Dương
..........
Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này. Hai đứa không ai nói một câu nào, im lặng đến nỗi nó có nghe thấy tim nó đập mãnh liệt. Cự ở bên cậu là tim nó đều như muốn nhảy khỏi lồng ngực nó vậy
- Cậu bị cận à. Nó lên tiếng phá vỡ bầu không khí bị cái im lặng bao phủ
- Không phải. Hắn cười nói
Không phải sao? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đổi chỗ để được ngồi với nó thôi.