Thấy người con gái trước mắt không nói gì làm lòng hắn càng thêm lo lắng. Tay hắn đổ mồ hôi hột, hai tay vì lo lắng mà nắm chặt lấy nhau
Còn ai kia giờ tâm hồn đang ở trên mây. Nó có phải đang nằm mơ không? Nếu là mơ thì không bao giờ tỉnh lại cũng được. Cậu nói thích nó, là thích nó đấy. Hàn Nhất Dương thích nó, người nó thích cũng thích nó. Aaaa hạnh phúc đến quá bất ngờ, nó còn tưởng cậu gọi nó xuống để vạch rõ giới hạn cơ ai ngờ lại nghe được cậu nói "Tớ thích cậu" đấy. Nó dường như đã quên chuyện mình cậu đi cùng người con gái khác rồi. Giờ phút này nó không còn suy nghĩ được nhiều nữa, nó chỉ biết cậu thích nó là đủ. Chuyện khác nếu cậu muốn nói thì cậu sẽ tự nói nó sẽ hỏi, chỉ cần cậu nói nó đều tin. Chỉ cần lời phát ra từ miệng cậu nó đều tin hết
Nhưng tại sao cậu lại nghĩ nó thích Minh Hoàng nhỉ? Hay là cậu thấy nó thân thiết với Minh Hoàng rồi cậu nghĩ nó thích Minh Hoàng? Mà cậu nói cậu ghen với người nó thích ư? Vậy chẳng phải cậu ghen với bản thân mình rồi sao. Nghĩ đến đây nó không nhịn được mà bật cười
Nụ cười của cô càng làm hắn xấu hổ hơn, nếu để ý kĩ tai hắn đã đỏ cả lên. Hắn đang bối rối, lo lắng thế này mà cô còn cười được
- Tớ nói xong rồi. Cậu có thể lên phòng rồi. Cậu cứ xem như tớ chưa nói gì là được. Cậu đừng cảm thấy khó xử gì cả, dù cậu không thích tớ thì chúng ta vẫn có thể làm bạn..... Mặc dù tớ không muốn dừng lại ở tình bạn. Câu sau hắn nói nhỏ đi nhưng cũng đủ để ai kia nghe rõ
Nói xong hắn không đợi cô trả lại mà quay lưng bỏ đi. Hắn không muốn hy vọng nhiều vì hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Dù thế nhưng hắn cũng đã dám nói ra tình cảm của mình dành cho cô thế là đủ rồi
- Này, cậu định đi thế hả? Không định để tớ nói suy nghĩ của tớ à. Nó nhịn cười nói
- Thôi cậu