Tiếng chuông vang lên một hồi, tới lúc Tần Diệc gần như đã thất vọng định dập máy thì bên kia lại thông.
“Alo” Đầu kia truyền đến một âm thanh trầm thấp đều đều.
Tần Diệc thanh thanh cổ họng: “Bùi Hàm Duệ phải không?”
“Cậu là….. Tần Diệc?” Âm cuối của đối phương hơi cao lên tỏ vẻ kinh ngạc, “A, thật không đoán được cậu sẽ chủ động gọi điện cho tôi. Có chuyện gì vậy?”
“Có việc. Tôi nhớ anh đã từng nói, nếu cần anh hỗ trợ thì có thể gọi cho anh, không biết bây giờ còn tính không?”
Ngữ điệu Tần Diệc bình tĩnh, nhưng Kỷ Hàng Phong đang ngồi nhìn hắn chằm chằm lại khá lo lắng, sợ kiểu nói của hắn khiến người ta lưu lại ấn tượng không tốt, đây là thái độ xin người ta giúp đỡ sao? Đây rõ ràng là đòi nợ mà!
Nhưng cũng phải nói, với tính cao ngạo bốc đồng của tên này, nếu hắn thật sự ăn nói khép nép, có khi Kỷ Hàng Phong còn tưởng hắn bị hồn xuyên.
Tóm lại, làm người đại diện của hắn, thật sự rất vất vả!
May mắn là, Bùi Hàm Duệ có vẻ đã quen với thái độ của hắn, hiểu ra cười nói: “Đương nhiên.”
Không đợi Tần Diệc nói là chuyện gì, anh quyết định: “Gặp mặt rồi bàn, tôi đợi cậu ở Xích Tiêu.”
“Được.”
“Đồng ý sao?” Kỷ Hàng Phong lăng lăng nhìn Tần Diệc bắt đầu tìm kiếm tất cùng áo khoác để ra ngoài, nhíu mày nói: “Hình như anh mày đã từng nghe thấy cái tên Bùi Hàm Duệ này ở đâu.”
“Anh nhìn danh thiếp ý.”
Tần Diệc tìm mãi mới moi được cái tất còn lại giữa cái khe ở sô pha, nhưng rõ ràng nó không cùng một đôi với cái hắn đang đi trên chân, nhưng cũng không quan trọng, dù sao cũng đi giày ở bên ngoài.
“Công ty thiết kế trang phục NL?” Kỷ Hàng Phong hoảng sợ, “Mày quen một tên có lai lịch lớn như vậy từ lúc nào? Chi nhánh Trung Quốc, à, anh nhớ ra gặp ở đâu rồi, trước đó, tạp chí thời trang có đưa tin, nói là gần đây NL lên kế hoạch mở công ty con làm tổng công ty khu vực Châu Á, mà người phụ trách được cử đi tên là Bùi Hàm Duệ, là học trò cưng của nhà thiết kế truyện kỳ trong NL, Der.”
Tần Diệc đang cố gắng xỏ giày đột nhiên ngẩng đầu: “Anh ta là học trò của Der?”
“Đúng vậy.” Kỷ Hàng Phong híp mắt nhớ lại một chút, “Trên báo nói, anh ta tốt nghiệp cấp 3 xong thì đi du học Pháp, sau đó thành học trò của Der, luận văn phát biểu của anh ta hồi đó còn được Gehms mua, hơn nữa còn thành trào lưu thời đó, Gehms là tên một thương hiệu quý tộc tại Pháp; cha mẹ anh ta cũng là những người tai to mặt lớn trong giới, anh ta thực sự là con cưng của trời.”
Sở dĩ Tần Diệc biết đại sư Der cũng là vì Nhan Quy, nhưng hắn cũng không tưởng tượng được mình lại quen học trò của ông ta, tuy rằng hắn chưa tận mắt nhìn qua tác phẩm thiết kế của Bùi Hàm Duệ, nhưng nghe thấy những lời đánh giá này cũng có thể dễ dàng nhìn ra sự chênh lệch giữa anh ta và Nhan Quy, quả thực hơn xa.
Hoảng hốt trong nháy mắt, rất nhanh, hắn sửa soạn xong, tiện tay kéo tài xế miễn phí Kỷ Hàng Phong ra ngoài chở hắn đi Xích Tiêu.
Giống lần đầu Tần Diệc tới Xích Tiêu, Kỷ Hàng Phong cũng chậc chậc tán thưởng không thôi.
Dẫn đường cho Tần Diệc vẫn là cô gái mặc sườn xám kia, tươi cười dẫn bọn hắn tới khu phòng kín, thuận tiện đóng của giúp bọn hắn.
Khi hai người đi vào, đúng lúc thấy Bùi Hàm Duệ cầm cốc chân dài đứng phía cửa sổ, đầy hứng thú xem biểu diễn hòa nhạc dưới lầu một.
Cửa kính thủy tinh có thể mở ra, như vậy sẽ không cách âm.
Nghe tiếng cửa mở, Bùi Hàm Duệ cũng không quay lại, chỉ nâng tay lên: “Tới xem này, hôm nay mời được dàn nhạc của Nhật, tiết tấu rất mạnh mẽ, có lẽ sẽ hợp với khẩu vị của mấy người trẻ tuổi các cậu?”
Tần Diệc tới cạnh anh ta nhìn một lúc, nhíu mày nói: “Tôi không hiểu tiếng Nhật.”
Bùi Hàm Duệ cười nhẹ, quay đầu nhìn hắn: “Nghệ thuật thì không có biên giới, âm nhạc cũng bao gồm trong đó.”
Dứt lời, anh không tiếp tục đề tài này mà đặt ly rượu sang một bên, xoay người ngồi vào sô pha, vắt chéo hai chân, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi.
Chỉ một tư thế ngồi quen thuộc cũng khiến cho Tần Diệc phải liếc nhìn anh ta.
“Không biết vị này là?”
Anh nhìn về phía Kỷ Hàng Phong ý hỏi, người kia liền trả lời: “Tôi là Kỷ Hàng Phong, người đại diện của Tần Diệc. Rất vinh hạnh được gặp anh, Bùi tiên sinh.”
“Tôi cũng rất vinh hạnh.” Bùi Hàm Duệ ôn hòa cười cười, nâng cằm đưa về phía ghế, ý bảo hai bọn họ ngồi xuống, “Nói tiếp chuyện vừa rồi đi. Cậu muốn tôi giúp cái gì?”
“Tôi cần tiền, rất nhiều.” Tần Diệc mở miệng liền đi ngay vào vấn đề, không quanh co lòng vòng, cũng chẳng thấy ngượng, bởi hắn chưa bao giờ có thể làm bộ nói bóng nói gió được.
Nói thẳng đến mức Kỷ Hàng Phong ngồi bên cạnh đều nhịn không được mà sốt ruột thay hắn.
Như thể đã dự liệu từ trước, Bùi Hàm Duệ vẫn thản nhiên, chỉ hỏi một câu: “Muốn bao nhiêu?”
“Khoảng một trăm vạn.”
Bởi vì thu nhập cao, tiền bồi thường của nghề này cũng rất lớn, nhưng do nguyên nhân đặc thù mà Tần Diệc không nhận nhiều hợp đồng công tác, bởi vậy nên số tiền tiết kiệm được so với tiền bồi thường cũng chỉ như muối bỏ biển.
Nghe được con số này, Bùi Hàm Duệ ngay cả mày cũng không thèm nhăn, gật đầu nói: “Nếu như cậu cần, tôi có thể cho cậu vay.”
Nói xong anh lập tức móc ví lấy chi phiếu, Kỷ Hàng Phong bị sự hào phóng của anh ta làm cho rung động, Tần Diệc nhíu mày: “Anh không thèm hỏi vì sao tôi vay, có thể trả hay không à?”
“Được rồi, vậy vì sao cậu muốn vay số tiền này?” Bùi Hàm Duệ thuận theo hắn mà hỏi, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa bao dung, như thể đang trả lời một đứa bé cố tình gây sự, khiến cho Tần Diệc nghe xong chỉ biết câm nín.
Hắn trầm mặc một lát, nói thẳng: “Tôi chuẩn bị ra khỏi công ty T&D. Nhưng hợp đồng của tôi lại chưa hết thời hạn, nếu công ty không cho tôi đi, đơn phương bỏ hợp đồng phải bồi thường rất nhiều tiền.”
Bùi Hàm Duệ cũng không ngoài ý muốn gật đầu: “Sau khi rời T&D thì muốn làm gì?”
“Tôi muốn gia nhập Thiên Lộ.”
“A? Vì sao không phải là SX? Quy mô của hai công ty này cũng ngang ngửa nhau mà.” Bùi Hàm Duệ có hứng thú hỏi.
Tần Diệc sớm đã có suy tính, lập tức nói thẳng: “Hai công ty này đều là hai công ty đào tạo người mẫu tốt nhất trong nước, nhìn từ bên ngoài thì không khác nhau là mấy, thậm chí SX còn tốt hơn một chút. Thế nhưng theo lời Trương nhị hôm đó nói thì khi mới thành lập, SX lấy nam người mẫu làm chủ thể, hiện tại phát triển theo hướng tổng hợp, đại bộ phận người mẫu trong công ty này đều là nam.
Mà Thiên Lộ lại tương phản, người mẫu nữ trong này hơn nam rất nhiều, hơn nữa Thiên Lộ cũng không thỏa mãn tình trạng này, hiện nay đang tận lực bồi dưỡng ra người mẫu nam dưới trướng, đây cũng chính là cơ hội của tôi.
SX thêm tôi không nhiều thiếu tôi cũng chẳng ít, mà Thiên Lộ lại đúng lúc đang cần một người mẫu nam có thể gánh vác.”
Nói xong, Tần Diệc ngồi thẳng thân mình, khóe môi thoáng nhướng lên, ánh mắt lợi hại mà thêm thúy, như thể đổi thành một người khác, khác một trời một vực so với bộ dạng cà lơ phất phơ lúc trước.
Kỷ Hàng Phong có chút đăm chiêu nhìn hắn, vui mừng nghĩ: Ngay cả những điều này đều đã suy xét, xem ra mấy lời kia của hắn không phải nói một cách tùy tiện.
“Hóa ra là vậy.” Khóe miệng Bùi Hàm Duệ nhếch lên, “Nhưng mà, cậu dựa vào cái gì cho rằng mình có thể trở thành người mẫu nam gánh vác Thiên Lộ?”
Tần Diệc không trả lời luôn, mà liếc anh ta, cười nhạo một tiếng hỏi ngược lại: “Vậy anh dựa vào cái gì mà một câu không hỏi đã đồng ý cho tôi vay nhiều tiền như vậy?”
Nghe vậy, Bùi Hàm Duệ phá lên cười: “Nói như vậy, nếu cậu không thành công, thì là tại mắt nhìn người của tôi không ra gì? Cậu còn thông minh hơn tôi nghĩ đó.”
Những lời này không thể nghi ngờ là ám chỉ quả thật Bùi Hàm Duệ cho rằng hắn có tiềm lực đó, Tần Diệc cũng không đắc chí, bình tĩnh nói: “Cho nên, tôi hy vong anh giúp tôi một vấn đề nhỏ.”
“Nói xem.” Bùi Hàm Duệ chậm rãi dựa lưng vào sô pha, trong tiếng nói mang theo chút lười nhác.
“Đầu vào của Thiên Lộ rất chặt, tôi không có cách nào chen vào, hơn nữa tôi vừa tự tiện rời khỏi buổi diễn, lại đơn phương hủy
hợp đồng, cho dù điều kiện cá nhân của tôi không thành vấn đề, chỉ sợ Thiên Lộ vẫn rất khó chấp nhận tôi. Nhưng mà, tôi nghĩ, với năng lực của anh, đây chỉ là một việc rất nhỏ.”
Lần này Bùi Hàm Duệ không lập tức đồng ý, nghiền ngẫm nhìn hắn: “Cậu không cảm thấy mình yêu cầu hơi nhiều sao? Tuy rằng tôi có nói nếu cần tôi giúp thì gọi, nhưng cậu muốn mượn một trăm vạn, tôi cũng đã đáp ứng, quả thật tôi nhìn ra tiềm lực của cậu, nhưng chỉ thế thôi, không đến mức cậu yêu cầu gì tôi cũng phải đáp ứng chứ?”
Lời nói lộ rõ ý cự tuyệt khiến Kỷ Hàng Phong không khỏi lo lắng, nhưng nhìn biểu tình của đối phương cũng không phải ý đó, anh ta tạm thời bỏ qua ý định nói chen vào.
Tần Diệc không hề sợ hãi, hợp lý hợp tình nói: “Anh không cần phải đáp ứng mọi yêu cầu của tôi. Nhưng mà, vì chính bản thân mình, việc này anh không thể không giúp.”
“Xin mời nói rõ.” Bùi Hàm Duệ thoáng nhướn đuôi lông mày.
Sau đó, anh nghe câu trả lời trơ trẽn của đối phương: “Bởi vì nếu tôi không vào được Thiên Lộ, tôi sẽ thất nghiệp, nếu thất nghiệp sẽ không kiếm được tiền, nếu tôi không có tiền thì một trăm vạn của anh uổng phí rồi. Nhưng tôi có thể cam đoan, chỉ cần anh cho tôi cơ hội này, trong vòng ba năm tôi sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi.”
Bùi Hàm Duệ:“…………”
Kỷ Hàng Phong:“…………”
Bùi Hàm Duệ câm nín mất nửa phút mới nhịn không nổi nói một câu: “Cậu luôn có biện pháp khiến tôi kinh ngạc.”
Kỷ Hàng Phong câm nín toàn tập trợn mắt nhìn anh ta, kỳ thật anh bị sự trơ trẽn và tự kỷ kinh người của thằng này dọa sợ thì có! Nói uyển chuyển như vậy làm gì.
Nhưng mà,thân là một người đại diện, anh đến đây không phải để phá đám, vì thế phải nén lại ham muốn lải nhải, a, ông trời, vì sao nơi này chỉ có rượu mà không có nước khoáng?
“Quả thật gần đây Thiên Lộ đang tuyển người mẫu nam, chi nhánh NL trong nước của chúng tôi cũng hợp tác với họ không ít, đề cử một người mẫu vào đương nhiên là dễ như ăn kẹo, nhưng mà, tôi là một người phân biệt rất rõ công và tư, xuất phát từ cảm tình tư nhân tôi có thể cho cậu vay tiền bồi thường, nhưng về công việc, tôi chỉ có thể xin giúp cậu một vị trí thực tập sinh, đến cuối cùng Thiên Lộ có đồng ý ký hợp đồng với cậu hay không, vậy phải xem thực lực của chính cậu, tôi sẽ không đánh tiếng để người ta chiếu cố cậu.”
Nghe những lời này, Tần Diệc lại hết sức vừa lòng, hắn nhếch miệng: “Rất hợp ý tôi.”
Sau khi nhận một cuộc điện thoại, Kỷ Hàng Phong có việc quan trọng đi trước.
Nói tới đây, mục đích cơ bản của Tần Diệc đều đã đạt được, thuận lợi hơn cả dự định của hắn, đồng thời hắn không khỏi thấy kỳ lạ, vì sao Bùi Hàm Duệ lại có thể hào phóng với một người mới quen có vài ngày như mình.
Có câu vô sự hiến ân cần không phải tặc chính là trộm, cho dù hắn cảm giác được đối phương không có ác ý, hắn vẫn nhịn không được thấy kì quái.
Rốt cuộc….. Bùi Hàm Duệ muốn được cái gì từ mình?
Khi lấy lại tinh thần hắn mới phát hiện mình đã chót hỏi ra mồm, Bùi Hàm Duệ cười cười, trả lời: “Tôi là một nhà thiết kế, cũng là một thương nhân, cậu có thể coi một trăm vạn này là tiền tôi đầu tư cho cậu.”
“Vậy nếu ngay cả vốn anh cũng không thu hồi được thì làm thế nào?”
Ánh mắt Bùi Hàm Duệ chậm rãi di động trên người hắn, càng ngày càng thâm sâu, môi anh lộ ra nụ cười, tiếng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Không cần lo lắng, cùng lắm là lấy thân trả nợ, cũng đủ hồi vốn.”
“Anh nói cái gì?” Tần Diệc nhướng mày.
“Đùa chút thôi, không cần để ý.” Bùi Hàm Duệ cúi đầu nhấp một ngụm rượu, lại khôi phục biểu tình lơ đãng.
Dàn nhạc lầu một vẫn còn đang biểu diễn, nhưng thời gian biểu diễn của ban nhạc Nhật Bản đã qua, thay vào đó là diễn tấu đàn dương cầm.
Tiếng đàn ấm áp du đãng trong không trung, nhẹ nhàng mà thấm nhuần khiến cho tâm tình người ta thoải mái.
Bùi Hàm Duệ híp mắt thưởng thức một lúc, sau đó mở mắt nhìn Tần Diệc: “Chuyện này quyết định như vậy đi, bây giờ chúng ta nói chút việc tư đi. Nhìn tình huống đêm đó, cậu và người tình nhỏ chia tay rồi sao?”
“…. Không đoán được anh cũng thích hóng hớt.” Tần Diệc dời ánh mắt, hiển nhiên không muốn nhắc tới chủ đề này.
“Ha ha, trong giới này, ngày nào chẳng có đủ loại việc bẩn thỉu xảy ra.” Bùi Hàm Duệ cũng không để ý, thản nhiên nói, “Nếu cậu vẫn con ngây thơ níu giữ quá khứ, sau này sẽ rất khó mà nổi bật. Ví dụ như vị trí “người mẫu độc quyền” đáng cười kia, nói thật nhé, khi tôi vừa biết được việc này, quả thực là vừa kinh ngạc vừa thất vọng.”
“Nhưng may mắn là cậu kịp tỉnh ngộ đúng lúc, về sau, cậu còn con đường rất dài phải đi.”
Lúc này Tần Diệc quay đầu chống lại tầm mắt hắn, nhíu mày nói: “Đó là lựa chọn tôi tự nguyện làm, nếu đã quyết định sẽ không hối hận, cho dù kết cục không như tôi suy nghĩ, vậy cũng chỉ chứng minh ánh mắt của tôi quá kém. Loại người như anh, sẽ không hiểu được.”
Bùi Hàm Duệ hơi khuynh người về phía trước, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Ý cậu là….tình yêu sao?”
Tần Diệc liếc mắt, không nói lời nào.
“Trong mắt người bình thường, có lẽ nó là thứ thật đáng quý, thế nhưng trong giới này, nó thật rẻ mạt.” Bùi Hàm Duệ dùng loại giọng điệu của người lớn tuổi, chậm rãi nói, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn mép ly, vừa giống đang cảm khái, lại như nhắc nhở, “Tình yêu sẽ chỉ khiến người ta trở nên yếu đuối, tôi nghĩ là cậu đã lãnh giáo.”
Tần Diệc mím môi, mãi không mở miệng.
Thẳng đến khi Bùi Hàm Duệ đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi tới cửa, mới nghe thấy tiếng trả lời trầm thấp:
“A, có lẽ anh đúng.”
Cuộc đối thoại buổi tối đó kết thúc như vậy. Về nhà, Tần Diệc đứng trước gương, tay phải xoa túi vải trước ngực, bên trong đó chỉ có một tờ chi phiếu mỏng manh nhưng lại ép lên ngực hắn thật nặng.
Thật lâu sau, hắn ở trong gương đã thay đổi, một bụ cười gượng ép dần dần hiện ra từ khóe miệng.
Từ hôm nay trở đi, một phần giây thời gian đều không thể lãng phí thêm nữa.
Tần Diệc vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi khô khốc.
Quang cảnh khi đứng trên đỉnh là như thế nào nhỉ?
Hắn thật sự rất muốn xem.
Về phần những gì trong quá khứ, cứ để bọn nó bay theo gió mà chết đi!