Tần Diệc cắn xong một miếng vẫn cảm thấy chưa đủ, lại thè lưỡi ra liếm hai nhát nữa, dưới ánh mắt quái dị của mọi người, Bùi Hàm Duệ với cái má ướt nhoẹt đứng đơ ra, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Bùi Hàm Duệ dở khóc dở cười kéo đối phương xuống khỏi người mình, vỗ vỗ hai má của hắn, nhẹ nhàng nói: “Tần Diệc, tỉnh nào, về ăn chút gì đó rồi hẵng ngủ tiếp…..”
“…….” Tần Diệc vốn đang ngái ngủ, hắn híp mắt nhìn anh chằm chằm một lúc lâu mới tỉnh táo lại, giọng ấm ách nói: “Sao anh lại ở đây? Tôi đang mộng du sao?”
“Ông chủ vừa nghe nói các anh xảy ra chuyện thì lập tức bay sang đây, đi cả đường cũng chưa hề nghỉ ngơi.” Lam Kính nén cười tiến lên giải thích một câu, “Xe ở bên ngoài, hai vị anh hùng vất vả rồi, chúng ta đi ăn cái gì cho no bụng đã rồi lại về khách sạn nghỉ ngơi. Không thể đoán được cậu và nhiếp ảnh gia đại tài của chúng ta lại quen biết nhau dưới tính huống này, duyên phận thật sự là tuyệt đến khó tả, ha ha ha!”
Lúc này Tần Diệc mới nhớ tới người đàn ông ngồi bên cạnh, hắn quay đầu sang vừa vặn đối diện với gã, biểu tình càng trở nên cổ quái: “Anh….. là nhiếp ảnh gia Bách Hàn?”
Người kia không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ lạnh lùng nói: “Vốn tưởng rằng người mẫu lần này chỉ là tên ẻo lả mà Bùi Hàm Duệ bao dưỡng, hóa ra cũng có chút bản lĩnh.”
Lời này vừa thốt ra, không khí chung quanh lập tức trở nên kì quặc.
Tần Diệc híp mắt, không chút nào yếu thế trào phúng lại: “Nhiếp ảnh gia nổi tiếng bỏ nhỡ cả chuyến bay quả thật là không phải người thường, chụp được ảnh, giết được tội phạm, anh thế này người nhà anh biết không?”
“Bọn họ biết, cảm ơn đã khích lệ.” Bách Hàn vậy mà gật đầu đầy đương nhiên.
Tần Diệc câm nín, anh trai, thật sự không phải tôi đang khích lệ anh đâu….
“Tên Bách Hàn này….. bình thường đều nói chuyện như vậy sao?” Kỳ Hàng Phong vụng trộm lôi kéo tay áo Kính Lam, thì thầm nói.
Khóe miệng Kính Lam run rẩy nói: “Đúng vậy, anh ta là kiểu nếu không tự kỷ sẽ chết. Cậu đừng thấy anh ta nói câu nào cũng như đang trào phúng Tần Diệc, kỳ thật là anh ta đang khen ngợi Tần Diệc đó…..”
Kỷ Hàng Phong choáng váng.
Khi rời đi bọn họ thuê hai chiếc xe, Lam Kính, Bách Hàn một chiếc, Tần Diệc cùng Bùi Hàm Duệ một chiếc, lái xe đương nhiên là bảo mẫu chuyên trách, bạn học Kỷ của chúng ta, về phần Tần Diệc, tên này vừa lên xe đã lăn lên ghế sau, gối lên đùi Bùi Hàm Duệ tranh thủ ngủ bù.
Đại khái là vì người quá cao, co chân một lúc thì hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái, Tần Diệc ngọ ngoạy vài cái rồi lại ngồi dậy tựa đầu lên vai anh mà ngủ.
Ngoài cửa sổ xe, ánh nắng chói chang, không khí cực kì tươi mát, cái nắng của buổi trưa xuyên qua lá cây tạo thành những hình bóng loang lổ trên mặt đất.
Bùi Hàm Duệ ôm eo hắn, cằm nhẹ nhàng cọ lên mái tóc mềm mại của đối phương, thấy hắn nhích tới nhích lui vẫn không ngủ bèn nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không?”
“…..Không.” Tần Diệc trả lời bằng giọng mũi, mắt cũng lười mở, tùy ý vươn ra cổ tay, “Chẳng qua là bị còng tay cọ xước, không biết có ảnh hưởng tới việc chụp ảnh không.”
Bắt lấy tay hắn, Bùi Hàm Duệ xắn tay áo của hắn lên, nhìn kỹ, quả nhiên có hai đường xước màu hồng.
“Trên người còn có chỗ nào bị nữa không?”
“….. Chắc là không.”
“Về khách sạn anh kiểm tra cho em.” Bùi Hàm Duệ thản nhiên nói.
Anh nắm tay Tần Diệc, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vết thương, mi tâm chậm rãi chau lại nói: “Em rất xằng bậy, hơn nửa đêm còn đi đâu, lần này may mắn mới giữ được mạng, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh…..”
Anh dừng một chút, âm thanh trầm xuống: “Công sức của anh đặt lên em chẳng phải đều uổng phí hay sao?”
“Sau này không dám nữa.” Tần Diệc rầu rĩ nói “Yên tâm đi, trước khi kiếm đủ tiền trả cho anh, đại gia đây sẽ không có việc gì.”
“Ngài Bùi nói rất đúng, thằng khốn mày thật sự là dọa chết bọn anh!” Kỷ Hàng Phong nhịn không được phun ra một ngụm oán khí tích tụ từ lâu, phẫn hận lườm hắn từ kính chiếu hậu, rút cục nhịn không được bắt đầu bật mode lải nhải: “Mày nói xem mày đói bụng thì tại sao không gọi đồ ăn trong khách sạn cho dù mày không biết tiếng Anh cũng không biết gọi anh mày hay sao làm gì nhất định muốn chạy ra ngoài vào lúc nửa đêm mày nghĩ đây là ở Trung Quốc sao mày không hiểu thế nào gọi là không làm bừa thì không chết hả…..”
Tần Diệc quả nhiên không lên tiếng, yên lặng chôn đầu trong lòng Bùi Hàm Duệ, bắt chước đà điểu, tự lừa mình dối người làm bộ không nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên Bùi Hàm Duệ thấy Kỷ Hàng Phong trong tình trạng ngôn ngữ bắn phá, anh bất đắc dĩ cúi đầu nhéo nhéo mặt Tần Diệc, cười khổ thấp giọng nói: “Em có thu được yêu nghiệt này không?”
Tần Diệc ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, u buồn nói: “Xin lỗi, tôi quên mang hồ lô……”
“……..”
Đoàn người dùng tiền chùa ăn một bữa mĩ mãn, Tần Diệc xỉa răng, ợ một cái, vỗ bụng, ăn no rồi lại bắt đầu mệt rã rời.
Bách Hàn ăn không nhiều, đã sớm trở về phòng nghỉ.
Mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, Tần Diệc rửa mặt qua loa, đá bay dép lê, vội vội vàng vàng lao về phía ổ chăn.
Độ ấm điều hòa thích hợp, giường mềm mại thoải mái, gối đầu êm ái, chỉ những thứ đơn giản thế thôi, nhưng đối lập với những sợ hãi một ngày trước, quả thật khác nhau như thiên đường với địa ngục.
Có lẽ, phải trải qua những giây phút khốn khổ, gian nan nhất mới cảm nhận được sự đáng quý của cuộc sống bình yên.
Bùi Hàm Duệ kéo màn xuống, chắn đi cái nắng chiều vẫn còn chưa tiêu tan, căn phòng tối hẳn lại.
Anh co một chân ngồi xuống cạnh Tần Diệc, chiếc áo khoác anh thường mặc bị treo sang một bên, caravat cũng cởi ra, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi đơn giản.
Đưa tay bật chiếc đèn ngủ màu quất đặt đầu giường, ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ trong chụp đèn, Bùi Hàm Duệ kéo lớp chăn mỏng trên người Tần Diệc ra, cúi người, ghé sát vào tai hắn, nói bằng giọng trầm thấp: “Anh đã nói là muốn kiểm tra một chút, để anh nhìn kĩ xem nào……”
Âm thanh của anh còn trầm thấp hơn so với ngày thường, đó là thứ tiếng trầm đầy tính dụ dỗ, giống như rượu ngâm lâu năm, khêu gợi, quyến rũ, lại hòa quyện với mùi hương say nồng trên người anh, không ngừng mời gọi Tần Diệc vốn đã đang mê mẩn.
Nói rồi, tay anh thò tới hông đối phương kéo dây đai áo tắm.
Tần Diệc cau mày, đôi mắt hé mở, sự mời gọi của cả cơn buồn ngủ và cả Bùi Hàm Duệ đều thi nhau mà lôi kéo hắn, Tần Diệc miễn cưỡng nằm trên giường không muốn nhúc nhích, mặc kệ cho Bùi Hàm Duệ cởi áo
tắm, bàn tay ấm áp dán lên ngực Tần Diệc, mơn trớn vùng da nhẵn nhụi nơi ngực và bụng.
Bàn tay của Bùi Hàm Duệ được bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn, ngón tay cũng chẳng có bao nhiêu chai sần. Nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, da thịt nhẵn nhụi đụng vào nhau, nhẹ như lông vũ mà cũng ngứa ngáy đầy rung động.
Tần Diệc bỗng càm thấy yết hầu có chút khô, hầu kết hắn hơi động đậy một chút, tất cả đều bị Bùi Hàm Duệ thu vào đáy mắt.
Anh phát ra một tiếng cười nhẹ từ lồng ngực, há miệng cắn lấy cổ Tần Diệc, đầu lưỡi đưa qua đưa lại liếm láp phía trên hầu kết, dần dần làm hô hấp của Tần Diệc trở nên rối loạn.
“Thật là gian manh, lại đi quyến rũ tôi vào lúc này…..”
Đôi đồng tử của Tần Diệc trở nên sâu thẳm, ngón tay hắn đan vào tóc anh, nắm lấy rồi dùng lực áp về miệng mình, miệng lưỡi không ngừng thay đổi góc độ, mạnh mẽ xâm nhập vào lãnh địa của đối phương.
Một tay còn lại lần sờ áo sơ mi của anh, kéo vạt áo lên để lộ ra đường xương sống duyên dáng, rồi bàn tay ngày càng nóng lên đó lại theo đường cong đó mà chậm rãi vói vào trong quần…….
A, cảm xúc của cái mông rất không tồi.
Tần Diệc từ từ nhắm hai mắt trao đổi nụ hôn sâu với anh, bàn tay chậm rãi xoa nắn trong quần. Bùi Hàm Duệ vốn đang đắm chìm trong nụ hôn bỗng cảm thấy có chút không đúng, anh liền thò tay kéo tay Tần Diệc ra.
“Tần Diệc……”
Bùi Hàm Duệ vừa thở dồn dập vừa kêu tên hắn. Anh thoáng nâng mặt, muốn hôn lên xươnng quai xanh của hắn.
Tần Diệc bỗng nhiên bắt lấy cánh tay anh, cong chân lên, lật người lại, đè lên Bùi Hàm Duệ, hắn vẫn lười không thèm mở mắt, ôm rồi cọ cọ vào eo anh, cơn mệt mỏi và buồn ngủ không ngừng quét tới, hắn cắn lên cổ đối phương, mơ mơ màng màng nói: “Hôm nay tha cho anh, lần sau sẽ làm…..”
Nghe cách nói của hắn, Bùi Hàm Duệ không khỏi cảm thấy buồn cười, hai tay anh ôm cổ đối phương, cúi đầu khẽ hôn tóc hắn, thoải mái cười: “Anh đợi…..”
Lại qua một lúc lâu, hô hấp của Tần Diệc dần trở nên đều đặn, có lẽ là đã mệt tới cùng cực, cứ thế ghé lên người Bùi Hàm Duệ mà ngủ.
Anh chậm rãi đặt hắn xuống giường, còn mình thì nằm nghiêng một bên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cạnh mặt của Tần Diệc, ánh đèn màu quất để lại một cái bóng mờ trên đầu mũi cao thẳng của hắn.
Bùi Hàm Duệ tắt đèn, kéo chăn đắp lên cả hai người.
Ngồi máy bay hơn nửa ngày, cho dù là Bùi Hàm Duệ cũng cảm thấy mệt mỏi, anh tựa đầu lại gần Tần Diệc, nỉ non một câu với âm lượng mà chính anh cũng chẳng nghe rõ: “Ngủ đi, anh sẽ bảo vệ em.”
Cho dù nội tâm anh chẳng muốn thừa nhận, nhưng sự yên tĩnh và an bình lúc này không khỏi khiến người ta nảy sinh cảm giác quý trọng từ tận đáy lòng.
Tần Diệc ngủ không biết trời đâu đất đâu, ngày hôm sau bị Kỷ Hàng Phong gọi dậy ăn cho đầy bụng rồi lại thiếp đi.
Hắn thì ngủ đến sung sướng, mà ngày hôm sau, Bùi Hàm Duệ liền mang theo máy tính chuyển về phòng mình, bận rộn xử lí công việc dồn lại trong hai ngày, dù sao cũng đã tới Châu Phi rồi, ở lâu hẳn thêm vài ngày luôn cũng chẳng chết ai.
Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ ba, Tần Diệc mới khôi phục lại tinh thần, điều này khá tốt, hắn không hề bị ảnh hưởng bởi việc bị lệch múi giờ.
Đoàn người ăn xong bữa sáng liền lái xe chạy tới địa điểm chính, cũng chính là nơi chụp ảnh….. công viên quốc gia Kenya.
Nói là công viên nhưng lại lớn đến kinh người, phóng mắt ra xa, trời xanh trong, thảo nguyên mênh mông bát ngát, những loài động vật nhàn nhã chơi đùa, thiên nhiên hoang dã chưa bị ảnh hưởng bởi bàn tay khai thác của con người cứ thế hiện ra trước mắt, toàn bộ thể xác và tinh thần đều không tự chủ được mà trầm tĩnh lại.
Ngủ tại khách sạn tọa lạc bên trong công viên có vẻ khá thú vị, con người thì trở thành sủng vật bị nhốt trong lồng mà động vật hoang dã lại thành quần chúng đứng xem.
Ở quanh khách sạn là một vài loài động vật ăn cỏ hiền lành, bình thường hầu như không tấn công con người, Tần Diệc đi cả đoạn đường nhìn thấy không thiếu hươu cao cổ và hà mã, hắn hưng phấn nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Những động vật to như vậy sẽ không được phép tiến vào khách sạn, nếu đi quá giới hạn sẽ bị nhân viên xua đuổi.
Sau khi vào ở, Tần Diệc nhìn thấy một chú mèo vằn ở đài phun nước giữa sảnh, khoanh tròn vo thành một cục, sợ hãi mà liếm láp móng vuốt của mình, cũng không biết là do nhân viên trong khách sạn nuôi hay tự xông vào.
Ánh mắt Tần Diệc nóng bỏng nhìn chằm chằm con vật nhỏ này, vươn ra một ngón tay vẫy vẫy nó, chú mèo nhỏ chậm rãi bò về phía hắn, hít hít ngửi ngửi ngón tay thăm dò.
“Em thích mèo sao?” Bùi Hàm Duệ ngồi một bên nhìn, cúi đầu uống một ngụm cà phê.
Kết quả, anh còn chưa kịp nuốt hết ngụm cà phê, Tần Diệc đã dùng giọng điệu cực kì đáng khinh hô to một tiếng: “Quỳ xuống, ngậm vào!”
“Phụt…..” Ngụm cà phê cứ thế bị phun lại vào chén.