*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối với đống ảnh đồ bơi Thẩm Hựu gửi cho mình, Tần Diệc công khai khinh bỉ, phê bình một hồi, người kia đành phải chân thành sám hối, quyết định gửi cho hắn ảnh đồ bơi hoàn chỉnh.
Lại nhận được tin nhắn, Tần Diệc mở ra nhìn. A, thằng nhãi, đừng tưởng cậu treo đồ bơi lên rồi chụp vào ban đêm là có thể lừa được tôi nhé!
Thẩm Hựu nhận được tin nhắn trả lời thì trầm mặc một chút, sau đó yên lặng trả lời lại một câu: Răng nanh của tôi lộ ra mà….
Tần Diệc lập tức câm miệng.
(Dành cho ai không hiểu: Bạn Thẩm đen quá nên bạn Tần nhìn qua ảnh tưởng chụp bộ đồ bơi trong bóng đêm =))))Ăn xong cơm tối, Bùi Hàm Duệ bắt đầu dạy Tần Diệc lái xe trên con đường chạy qua cổng nhà họ Bùi. Đương nhiên, Tần Diệc – kẻ có tri thức về phương diện điều khiển còn không bằng cờ hó – bị bắt ngồi khế phó lái. Cho nên hắn chỉ có thể ngồi trên ghế phó nhìn Bùi Hàm Duệ làm các động tác biểu thị hướng dẫn mình.
“Bao giờ em phân biệt rõ được chân phanh và chân ga thì mới được lái thử.” Bùi Hàm Duệ đi bằng tốc độ chậm nhất, hướng dẫn từng bộ phận cụ thể cho hắn xem, lại giải thích đơn giản về công năng của các bộ phận đó.
Tần Diệc lười biếng ngoáy mũi, lại dùng ngón tay ngoáy mũi ác ý chọc lên vai đối phương, khinh thường nói: “Quá đơn giản, chẳng phải là chân ga bên trái, chân phanh bên phải hay sao?”
“…..Chân ga ở bên phải, em đúng là đồ ngốc, nói ba lần rồi còn không nhớ.” Bùi Hàm Duệ không chút lưu tình đập lên bàn tay đối phương, nhịn xuống không nổi gân trên mặt. không chút biểu cảm nói: “Còn nữa, đừng có cởi giày trên xe.”
Dừng một chút, anh lại tức giận bổ sung một câu: “Cũng không được cạy móng chân!”
“…..Được rồi.”
“Em nghiêm túc cho anh.”
“Người ta rất nghiêm túc mà.”
Tóm lại, là một nhà nghệ thuật cung Xử Nữ làm mọi chuyện – ngoại trừ chuyện tình cảm – đều cực kì nghiêm túc, Bùi Hàm Duệ không thể dễ dàng tha thứ cho thái độ cà lơ phất phơ của Tần Diệc.
Mấy ngày kế tiếp, thì khi hai người ngọt ngào với nhau đã từ ôm, hôn chuyển thành ôm, hôn, “đạp phanh”. Điều này khiến cho Tần Diệc buồn bực vô cùng.
Ước chừng qua hơn hai tháng, trong khoảng thời gian đó, Tần Diệc nhận một đống quảng cáo, tham gia hai show thời trang, hơn nữa đó còn là show quảng bá bộ sưu tập mùa thu của NL, nổi bật vô cùng. Tuy nói tình trạng của hắn không tới mức chạm tay là bỏng, nhưng ít ra cũng là thanh danh lên cao, giúp củng cố cho địa vị hiện tại.
Nhìn số thẻ ngân hàng tăng lên, Tần Diệc thỏa mãn vô cùng. Nhưng nhớ tới món nợ một trăm vạn kia, hắn lại trở nên buồn bực, cho dù tính cả số tiền tiết kiệm trước đó cũng còn thiếu nhiều lắm.
Quảng cáo xe tuyết việt dã của Evo được xác định vào đầu tháng 11, phía Bắc khi đó cũng đã vào mùa đông. Kỹ thuật lái xe của Tần Diệc vẫn khó coi vô cùng, Bùi Hàm Duệ chỉ sợ hắn gặp chuyện không may, may mà lịch trình công tác của anh có thể điều khiển được một chút, có thể đi trước cùng hắn.
Chớp mắt đã qua hơn nửa mùa thu, nếu mùa xuân và mùa hè là thiên đường của người mẫu nữ thì thu đông chính là thời điểm để các mẫu nam thi thố tài năng.
Lần quay chụp này tuy không phải quảng cáo trang phục, nhưng với một người mẫu mà nói, cho dù là chụp cái gì đi nữa, ăn mặc luôn là trọng điểm cần chú ý. Vì thỏa mãn yêu cầu của nhãn hàng, cho dù là mặc áo bông trong mùa hè nóng bốn mươi độ hay mặc quần đùi váy ngắn giữa mùa đông đều là những chuyện thường xảy ra.
Mà lần quay quảng cáo xe việt dã này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không có khả năng cho phép người mẫu mặc áo bông dày. Trước khi đi, Tần Diệc nhồi vào hành lý của mình không biết bao nhiêu đồ vật có tác dụng giữ ấm, hắn còn nghe lời Kỷ Hàng Phong – không biết tên này nghe hơi nồi chõ ở đâu – nhét vào hành lý mấy cái băng vệ sinh chuyên dụng của nữ, thấy bảo nhét trong giày giúp chống ẩm rất tốt.
Chuyến bay đi tới Đông Bắc đã khởi hành được gần một giờ, lúc này hắn đeo một chiếc kính đen to bản ngồi trong ghế khép mắt nghỉ ngơi, lỗ tai nhét tai nghe, chẳng biết đang nghe cái gì.
Hắn khoác bên ngoài chiếc áo gió màu trắng mới ra mắt của NL, bên trong là áo lông dê tối màu và sơ mi trắng. Nhiệt độ trong máy bay khá cao nên mấy nút cúc trên cổ đều được cởi, một chiếc chăn mỏng được phủ hờ trên đùi, hắn vừa cử động, chiếc chăn đã trượt đi xuống vài phân.
Ngay khi Tần Diệc tựa vào vai người đàn ông bên cạnh ngủ mơ màng, loa thông báo sắp tới đích của máy bay khiến cho Bùi Hàm Duệ mở mắt, anh nghiêng người nhìn người nào đó đang ngủ tới rớt nước miếng, nâng tay kéo lại chiếc chăn bị trượt xuống tay hắn.
“Tỉnh nào, tới nơi rồi.” Bùi Hàm Duệ vỗ vỗ hai má hắn, thấy hắn không phản ứng, anh đành phải kéo kính râm xuống, dùng khăn nóng lau mặt cho hắn.
Lông mi run run, Tần Diệc mông lung chớp mắt mấy cái, sau đó liền có một cốc nước ấm được đặt bên miệng, hắn há miệng uống một ngụm, sảng khoái vô cùng.
Tần Diệc đã hoàn toàn tỉnh táo lại, yên lặng nhìn Bùi Hàm Duệ chu đáo dặn tiếp viên hàng không lấy một ly sữa nóng cho mình.
Hai tay bưng lấy cốc giấy ấm áp, Tần Diệc liếm liếm vết sữa dính trên khóe miệng, nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Quay đầu lại vừa lúc đụng tới ánh mắt của Bùi Hàm Duệ, Tần Diệc không khỏi giãn lông mày cười toét miệng với anh, ngặt nỗi còn ở trong máy bay, hắn đành phải thò một tay sang nhéo nhéo lòng bàn tay anh.
Lúc này, nhìn xuống từ cửa sổ chỉ thấy một mảnh trắng xóa, vùng đất bao la lạnh lẽo này đang vô thanh chào đón những lữ khách xa lạ đi tới thế giới băng tuyết.
Ánh sáng chói lòa xuyên thấu qua tầng mây chiếu rọi ra những màu sắc rực rỡ trên cửa sổ máy bay.
Bùi Hàm Duệ lẳng lặng nhìn nụ cười tươi rói của hắn, có chút động lòng mà cũng nhếch lên khóe miệng: “Cười ngây ngô cái gì?”
“Không có gì.” Tần Diệc quay đầu ra nhìn từng phiến trắng xóa ngoài cửa sổ.
Chuyến đi hơn một tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc.
Xuống máy bay, Tần Diệc vốn lớn lên ở miền Nam lần đầu tiên đặt chân lên đất Bắc, trong lòng kích động vô cùng. Còn chưa kịp hít sâu một hơi đã bị
gió lạnh thổi cho trở tay không kịp, hai gò má hắn bị gió thổi cho đỏ bừng, gió đập vào mặt còn có chút đau đớn.
“Đợi chút rồi hẵng ra ngoài.” Bùi Hàm Duệ buông hành lý trong tay, cẩn thận cài nút áo cho hắn, lại lôi trong vali một chiếc khăn quàng cổ màu cà phê quàng lên cổ hắn.
Tần Diệc nhìn ánh mắt chăm chú của anh, tự dưng cảm nhận được một tia dịu dàng lưu luyến anh lơ đãng lộ ra, gió tuyết bên ngoài dường như cũng hòa tan trong đôi mắt đó, độ ấm từ trái tim lại truyền tới toàn thân, ấm áp vô cùng.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, phương Bắc cũng không lạnh như mình tưởng tượng.
Địa điểm quay chụp lần này là khu vực phụ cận một ngọn núi tuyết, vì thể hiện rõ tính năng của xe việt dã, họ còn cố tình chọn một con đường gập ghềnh.
Bởi vì khách sạn xa hoa trong thành phố cách địa điểm quay phim quá xa, giao thông lại không tiện, đoàn làm phim đành tạm thời thuê mấy gian nhà dân trống ở dưới chân núi. Nội thất trong phòng có chút đơn sơ nhưng hệ thống sưởi đặc trưng của vùng Đông Bắc lại rất đầy đủ, Tần Diệc vui vẻ vô cùng.
Hệ thống sưởi vừa được đốt, nhiệt độ bên trong và ngoài phòng thật chẳng khác nào băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Tần Diệc cởi áo khác, vui vẻ đi lung tung trong phòng, cuối cùng đổ ập xuống chiếc giường đã được trải sẵn chăn đệm ấm áp sạch sẽ. Hắn lăn qua lăn lại vài vòng, hạnh phúc nheo mắt lại: “Ngủ trong này thật là quá thư thái.”
Bùi Hàm Duệ ngồi cạnh giường, buồn cười nói: “Vậy quay xong em đừng về nữa, cứ ở lại đây luôn đi.”
“Vậy sao được.” Tần Diệc đứng bật dậy, nghiêm túc nói: “Đầu bếp nhà anh mà không có người ta sẽ cảm thấy cô đơn lắm.”
Bùi Hàm Duệ dở khóc dở cười nói: “Đã nói với em là người ta có vợ con cả rồi.”
Tần Diệc không để ý tới anh, vẫn sờ cằm, hai mắt tỏa sáng nói: “Nghe nói người ở đây thích ăn thịt chó, lẩu chó gì đó, hình như ăn ngon lắm….”
“Thịt chó em cũng ăn, phát rồ à.”
Hai người nghỉ ngơi một hồi, Kỷ Hàng Phong rất vô duyên tới gõ cửa, xe của đoàn làm phim đã chờ bên ngoài.
Trước khi quay chụp chính thức phải đi tới làm quen sân bãi, chọn cảnh và thử xe. Tần Diệc đổi một bộ áo lông và giày tuyết, đội thêm mũ len, kính bảo hộ, cả khuôn mặt bị che gần hết.
Đạo diễn mà Evo mời đến quay quảng cáo là một người mập mạp, họ Vương, đã từng quay không thiếu quảng cáo ô tô, có danh tiếng không nhỏ trong giới này. Người này còn rất biết ăn nói, thấy ai cũng vui cười hớn hở chào hỏi, chỉ chút thời gian đã xưng huynh gọi đệ với Kỷ Hàng Phong.
Khi Tần Diệc nhìn thấy anh ta, thấy bộ dạng tròn vo vì áo lông của anh ta mà đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đoàn làm phim đi một chút lại dừng, cuối cùng đạo diễn Vương chọn địa điểm tại con đường dưới chân núi phía Bắc. Từ đó nhìn sang phía Tây là cả một mảnh rừng cây, cây không quá dày nhưng kéo dài mãi không ngừng. Phần lưng của nó tựa vào núi tuyết, lúc mặt trời lên, ánh sáng xuyên qua rừng cây chiếu xuống mặt tuyết tạo thành những hình cảnh loang lổ, cảnh tượng xa xăm mà lại xinh đẹp vô cùng. Tuyết ngập không tới cẳng chân, đối với xe tuyết mà nói, vừa không sâu tới mức đi không nổi lại cũng không làm kém đi khả năng việt dã của chiếc xe.
Đạo diễn Vương cẩn thận chọn lọc qua vài chỗ, cuối cùng quyết định là nơi này.
“Mọi người chuẩn bị tinh thần nào, quay xong sớm thì kết thúc sớm. Nghe nói chuẩn bị có trận tuyết lớn, chúng ta phải chạy đua với thời gian, tranh thủ quay xong trước khi có tuyết!”
Tổ chế tác có kinh nghiệm phong phú mà hiệu suất cũng rất cao, chọn cảnh xong là lập tức bắt tay vào dựng studio. Đạo diễn Vương còn đặc biệt tìm người hướng dẫn Tần Diệc làm quen xe, thời gian gặp mặt đã sắp tới lại không nghe thấy tiếng động cơ ô tô mà là tiếng chó sủa từ xa vọng lại.
Tần Diệc híp mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một chiếc xe chó kéo chạy về hướng này, người điều khiển ngồi trên xe, đầu đội mũ lông, phất tay về phía bọn hắn, nhiệt tình chào hỏi với từng người một.
Tần Diệc tháo kính bảo hộ, mắt lóe sáng nhìn mấy chú chó lông tơ óng mượt đang ngoan ngoãn ngồi đó. Hắn nhịn không được liếm liếm môi, mấy con chó kéo xe nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dạng ngốc vô cùng.
Hắn yên lặng tính toán, không bằng nghĩ cách bắt một con…..
Nhưng làm sao dụ nó lại đây?
Phía bên kia, Bùi Hàm Duệ ngồi lại nhà dân cũng nhàm chán, anh hỏi rõ địa điểm quay phim liền lái xe đi tới. Kết quả là, xuống xe xong, anh tìm nửa ngày cũng không thấy Tần Diệc. Đúng lúc Kỷ Hàng Phong lại gần chào hỏi, Bùi Hàm Duệ liền hỏi một câu.
“…..” Hình như nhớ tới chuyện gì đó khó tả, Kỷ Hàng Phong chết lặng giật giật khóe miệng, cứng đơ chỉ chỉ về phía rừng cây: “Thằng hâm đó đang múa ương ca* với mấy con chó ngốc bên kia kìa, anh tốt nhất cứ giả vờ không biết nó.”
Múa ương ca là cái nì nì: