Thời gian một bữa cơm tối đối với vài người thì nó trôi qua thật nhanh chóng, nhưng với người khác thì nó lại dài như cả năm.
Trời đêm gió lạnh, kết thúc bữa ăn, thấy Tần Diệc có ý chào từ biệt, Bách Vi nhanh chóng cướp lời Bùi Hàm Duệ: “Tần Diệc, cũng không còn sớm nữa, không bằng đêm nay anh ở tạm nhà chúng tôi đi, sáng mai lại về có được không? Tôi còn muốn nói nhiều chuyện nữa với anh.”
“Không được.”
Không đợi Tần Diệc trả lời, sắc mặt Bùi Hàm Duệ trầm xuống, thay hắn từ chối thẳng thừng.
“Tôi có hỏi anh đâu!” Bách Vi không dám làm càn trước mặt anh trai, chỉ bĩu môi lầm bầm ra vẻ không vui. Cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tần Diệc, kéo tay áo anh trai muốn anh ta nói đỡ.
Bách Hàn thì chẳng cảm thấy có gì quan trọng, nhưng nể mặt Bùi Hàm Duệ gã cũng không mở miệng, chỉ liếc mắt nhìn Tần Diệc.
Tần Diệc không thích ngủ lại bên ngoài, dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, Bùi Hàm Duệ nhẹ giọng nhắc nhở: “Toro không ai chăm sẽ đói.”
“….Toro là ai?” Bách Vi không hiểu.
Tần Diệc yên lặng nhìn Bùi Hàm Duệ, nghĩ bụng bình thường cũng có thấy anh quan tâm tới nó đâu………
“Đó là con husky nhà tôi nuôi.” Tần Diệc lên tiếng từ chối: “Bữa tối ăn rất ngon, cám ơn đã chiêu đãi. Nhưng ngủ lại thì thôi, tôi về trước đây, sau này rảnh rỗi lại liên hệ.”
“Ừm.” Sự thất vọng của Bách Vi không cần nói cũng hiểu được, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Tần Diệc cô cũng đành buông tay, nhưng như nhớ ra cái gì đó, cô lại nói: “Để anh trai tôi đưa anh về. Còn Bùi tiên sinh, để tôi tiễn anh một đoạn nhé, tôi còn muốn nói với anh vài câu.”
Sắp xếp như vậy cũng giúp Tần Diệc tránh việc phải ở một mình với Bùi Hàm Duệ, hắn nhanh chóng đồng ý. Bùi Hàm Duệ nheo mắt liếc Bách Vi. Anh không nghĩ mình có gì cần nói với cô bé này, chẳng qua trước mặt Bách Hàn anh cũng đành nể mặt.
Trời đã tối hẳn, tại một khu vườn thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ gần nhà họ Bách.
Mặc dù nói là Bách Vi tiễn anh một đoạn đường nhưng thực tế là Bùi Hàm Duệ lái xe, Bách Vi ngồi ở vị trí phó lái. Xe chậm rãi ngừng tại ven đường, hai người không nói một lời, không khí vô cùng quái dị.
Bùi Hàm Duệ châm một điếu thuốc, mùi Nicotine phiêu đãng trong không gian nhỏ hẹp. Anh kéo cửa kính xe, bỏ điểu thuốc trong miệng xuống, đôi mắt anh có chút mông lung hư ảo trong làn khói thuốc. Mộ lát sau, anh trậm rãi đánh tan sự yên lặng: “Bách tiểu thư, thời gian của tôi cũng quý giá như của anh trai cô vậy.”
“….. Tôi biết, nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh ở bên cạnh Tần Diệc.” Bách Vi không còn bộ dạng mềm mại e lệ, cô quay sang nhìn thẳng vào anh, ngôn ngữ có chút khiêu khích.
Bùi Hàm Duệ phả ra một hơi thuốc, cảm thấy đáng cười, không mặn không nhạt nói: “Chuyện của tôi và Tần Diệc thì đâu có quan hệ gì với cô? Cô gái nhỏ, không cần quản chuyện của người lớn đâu.”
“Hừ.” Bách Vi bị nghẹn đến đỏ cả mặt, trợn mắt lườm anh, mở cửa xuống xe: “Tôi….. tôi ghét anh!”
“Đi thong thả. Tôi cũng đâu có cần cô thích tôi.”
Bùi Hàm Duệ còn không thèm nâng mí mắt. Với tuổi tác và thân phận của anh, anh cần gì phải để ý tới một cô nhóc miệng còn hôi sữa. Anh đóng cửa xe, phóng xe đi thẳng, bỏ lại một mình Bách Vi đứng lại thở phì phì vì tức. Một lát sau, cô được vệ sĩ nhà họ Bách lái xe tới đón về.
Tình hình giao thông ban đêm tốt hơn ban ngày, Bùi Hàm Duệ chạy như bay trên đường, người đi đường giờ này cũng không còn nhiều.
“Alo, tổng giám đốc Bùi, tôi đã đến San Francisco, có cần điều thêm người tới đây không?”
Bùi Hàm Duệ đeo tai nghe thản nhiên nói: “Không cần, trị an bên này cũng không loạn. Công việc trong nước chú trọng vào ổn định, có việc gấp thì liên hệ với tôi. Họp tổng kết cuối tuần cứ tiến hành như bình thường, thông qua gọi video để liên lạc, nếu bên đó có chuyện quan trọng tôi sẽ bay về.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tổng giám đốc Bùi, khi nào thì anh trở về?”
Bùi Hàm Duệ không trả lời mà cúp máy luôn. Xe đang nhanh chóng đi trong đường hầm, đèn hai bên lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt anh, nhìn qua có vẻ trầm ngâm.
Nghĩ nghĩ, anh lại gọi vào số của tổng giám đốc NL chi nhánh Bắc Mĩ, khi người ở đầu dây bên kia nghe máy, giọng điệu có vẻ khá kinh ngạc.
Bùi Hàm Duệ nói chuyện hai ba câu thì nói thẳng ra ý đồ của mình.
“A? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Bùi đại thiếu gia của chúng ta lại chạy tới tận đây để đề cử người mẫu cho tôi?” Jason dùng giọng điệu khó có thể tin tưởng kêu lên: “Đã vậy còn là người mẫu mới chứ, trước đây cậu chưa bao giờ làm chuyện như thế này cả.”
Bùi Hàm Duệ vừa lái xe vừa nhéo nhéo mi tâm, nói: “Bớt nói nhảm đi, coi như nể mặt tôi.”
“Ừm, tuy là người mới, nhưng nếu có thể khiến cậu và Serre Geraint cùng nhau ngắm trúng thì cũng sẽ không kém. Tôi bắt đầu có hứng thú với tên nhóc tên Tần Diệc này rồi đấy.”
“Hứng thú cái gì thì miễn đi.” Bùi Hàm Duệ chậm rãi nói: “Đúng rồi, đừng để lộ cho cậu ấy biết là chuyện này thông qua quan hệ của tôi.”
“Vì sao không nói? Người Trung Quốc mấy người cứ thích chơi trò này, đối tốt với người ta còn muốn giấu, có tí việc nhỏ mà lòng và lòng vòng! Theo đuổi người ta thì cứ quang minh chính đại mà theo đuổi, cho cậu ta biết là cậu đối tốt với cậu ta thế nào, nếu cậu ta thích người khác thì cướp về! Nói với cậu ta “Này nhóc, chỉ cho em nhìn tôi, không cho nhìn ả kỹ nữ kia”, sao mà phải gạt? Nếu không thì sao cậu ta biết là cậu tốt với cậu ta?”
Jason nói một tràng làm Bùi Hàm Duệ dở khóc dở cười. Anh trầm mặc một lúc lâu, cười khổ nói: “Nếu thật sự đơn giản được như anh nói thì tốt rồi………..”
Tính rõ ngày, Tần Diệc và lão Kỷ cùng nhau đến thăm nhà John. Nhắc đến sự nguy hiểm ngày đó, bà John chỉ muốn rớt nước mắt. Ăn cơm tối xong, bọn họ nói chuyện về giới thời trang, không ngờ John lại có ý định để nam trang Pria xâm nhập thị trường Trung Quốc, chỉ là vẫn thiếu cơ hội tuyên truyền.
Lão Kỷ chợt có chút ý tưởng, anh đề nghị ông ta đi tìm nhà họ Bách để hợp tác. Với mối quan hệ của Tần Diệc và anh em nhà họ Bách, cũng không hẳn không có khả năng, mấy người ăn nhịp với nhau, hẹn thời gian bàn bạc chính thức.
Nam trang Pria và K đều là những công ty lớn trong giới thời trang và truyền thông, nếu mạnh lại hợp tác với mạnh thì hiệu quả tuyên truyền sẽ không kém. Trước đây hai công ty chưa từng hợp tác, mà Tần Diệc lại trở thành mối ràng buộc trung gian.
Ở thị trường Mỹ thì Serre còn có ánh mắt chiến lược hơn Kỷ Hàng Phong nhiều, nếu có hai công ty này hậu thuẫn, Tần Diệc rất có khả năng gặp may trong thời gian ngắn. Đề nghị này khiến Serre hưng phấn vô cùng, dưới sự thúc đẩy của mấy người này, đề án tuyên truyền được đưa lên cuộc họp chính thức.
Trong khoảng thời gian này, sinh hoạt mỗi ngày của Tần Diệc là tham gia các hoạt động xã giao và quảng cáo, catwalk, càng ngày càng bận rộn. Thời gian ở nhà của hắn giờ còn không bằng Bùi Hàm Duệ, thậm chí ngay cả Toro cũng bắt đầu thân thiết hơn với Bùi Hàm Duệ….. tuy rằng
tên biến thái này suốt ngày bắt nó mặc quần áo, còn chê nó bẩn.
Một ngày, Tần Diệc có hẹn với Serre tham gia phỏng vấn một tiết mục mới, sáng sớm đã bò ra khỏi ổ chăn.
Lại nói tiếp, đã lâu lắm rồi hắn không ngủ nướng, cũng lâu rồi không có người dùng giọng điệu dịu dàng lôi hắn ra khỏi ổ chăn.
Tần Diệc vò đầu, đánh răng rửa mặt, chỉnh trang lại chính mình.
Phòng hắn trên tầng hai, bên kia cầu thang là phòng Bùi Hàm Duệ. Bình thường cánh cửa kia luôn đóng, Tần Diệc cũng chưa bao giờ gõ, nhưng sáng nay đi ngang qua lại thấy cửa khép hờ. Không biết có phải Toro bị thanh âm đánh thức hay không mà chạy lại cọ chân Tần Diệc, sau đó vui vẻ lẻn vào phòng Bùi Hàm Duệ.
“Toro, quay lại……..” Tần Diệc không cản kịp, cánh cửa khép bị đụng mở ra, hắn nhìn vào bên trong, không thấy ai.
Tần Diệc chần chờ một lát, hắn biết bên trong nhất định có nhiều bản thiết kế. Bình thường Bùi Hàm Duệ hay đóng cửa cũng vì sợ Toro phá rối, nghĩ nghĩ, hắn vẫn quyết định đi vào ôm chó ra.
Vào cửa nhìn lướt qua căn phòng, Tần Diệc đột nhiên cảm thấy căn phòng của mình so với phòng này chẳng khác nào nhà nghỉ so với khách sạn năm sao. Bất cứ góc nào trong phòng cũng được quét tước sạch sẽ không một hạt bụi, được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp… bao gồm cả chiếc giường kia.
Chiếc chăn trải trên giường không có chút nếp uốn, trên gối cũng không có một sợi tóc. Sờ tay lên giường, lạnh băng, không hề giống tối qua có người ngủ ở đó?
Nhưng Tần Diệc chắc chắn tối qua Bùi Hàm Duệ ở nhà.
Hắn hơi nhíu mày, đi đến trước bàn bế Toro lên. tên nhóc ngọ ngoạy liên tục trong lòng hắn, thò chân cào cào lên bàn.
Tần Diệc đảo mắt nhìn, bên trái bàn làm việc xếp một chồng bản thiết kế, bên phải là văn kiện công tác, còn cả tranh vẽ truyền thần linh tinh, mặt khác là một vài bộ sách tư liệu, tất cả được đặt đầy lên bàn. Bên trên còn có một bài viết chưa hoàn thành được để mở và văn kiện chưa xử lý xong, ở một góc bàn đầy trần những tàn thuốc và ly cà phê rỗng.
Ánh mắt nhìn lên bản thiết kế kia, trái tim Tần Diệc khẽ nhảy lên, hắn biết nhìn lén bản thảo của nhà thiết kế là không đúng, nhưng vẫn không tự chủ được cầm lên nhìn.
Một tờ, hai tờ……. Khoảng bảy tám tờ, quần áo là của đàn ông, chi tiết vô cùng tỉ mỉ, chỉ nhìn hoa văn thôi cũng biết nó được sửa chữa vô số lần. Dùng kinh nghiệm làm người mẫu mấy năm nay của hắn, nhìn dạng quần áo là biết…… hơn phân nửa là lễ phục.
Lễ phục cũng chẳng có gì quái dị, nhưng người mẫu trên mấy bản thảo kia, từ hình dáng cho đến số liệu khuôn mặt, Tần Diệc không thể không quen thuộc.
Phòng thật im lặng, ngoại trừ tiếng Toro kêu ư ử trong lòng cũng chỉ còn tiếng thở và tiếng tim đập của Tần Diệc.
Hắn yên lặng nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng đặt bản thảo xuống, đè gạt tàn lên trên, lúc đi ra ngoài đóng kín cửa mới thả Toro ra.
Nhớ tới phòng bếp dưới lầu còn sữa, Tần Diệc chuẩn bị hâm nóng cho mình và Toro, tùy tiện lấp bụng. Mới đi xuống một nửa cầu thang, hắn nghe âm thanh truyền đến từ phòng bếp.
Tần Diệc sửng sốt, nhanh chóng đi tiếp, quả nhiên thấy Bùi Hàm Duệ đang loay hoay gì đó trong bếp. Trên tủ đặt một quyển sách dạy nấu ăn, trong không khí tràn ngập hương thơm, hơi ấm lập tức xua đi cái rét buốt của buổi sáng mùa đông.
“Sao hôm nay em dậy sớm thế?” Bùi Hàm Duệ quay đầu nhìn hắn, hơi kinh ngạc. Nhưng động tác trong tay anh vẫn không dừng lại, lấy sữa nóng ra đưa cho hắn: “Sữa dâu tây đấy, uống đi cho nóng.”
Tần Diệc yên lặng tiếp nhận, hai tay bưng lấy. Độ ấm chuẩn xác, vừa không bỏng tay lại nóng đủ, cảm giác ấm áp truyền từ cốc tới lòng bàn tay. Tần Diệc cúi đầu uống một ngụm, hương sữa thơm ngọt làm cho cả lồng ngực đều ấm áp dễ chịu. Toro gác chân trước lên đùi hắn, ngóng trông nhìn, vẫy đuôi, ra vẻ đáng thương xin xỏ.
Tần Diệc liếc mắt nhìn nó, nhíu mày, nói với nó: “Muốn uống?”
“Gâu!” Toro hưng phấn nhìn hắn.
Tần Diệc nhìn chó, lại nhìn sữa, sau đó……..ngửa đầu uống sạch chỗ sữa còn lại, không chừa giọt nào. Cuối cùng còn liếm liếm môi, đắc ý nhìn nó.
“Gâu gâu gâu!!”
“Hả, em uống nhanh thế làm gì?” Bùi Hàm Duệ nhìn cốc sữa trống không trong nháy mắt thì câm nín, bưng bữa sáng đã làm tốt tới cho hắn. Là bánh rán, bộ dạng coi như không tồi, nhưng bánh rán hơi cháy. Bùi Hàm Duệ lấy dao nĩa ra, cẩn thận muốn cắt chỗ cháy đi, đang cắt một nửa thì bị Tần Diệc đè tay lại.
“Hôm qua anh có ngủ ngon không?” Tần Diệc lại hỏi một câu không liên quan.
Bùi Hàm Duệ ngạc nhiên lại có chút vui vẻ, cười nói: “Rất tốt.” Nói rồi lại rót sữa ra chén nhỏ cho Toro, bưng một ly cà phê đậm đặc cho mình uống.
Tần Diệc phức tạp nhìn anh, rõ ràng bận tới không có thởi gian ngủ còn đi ra làm bữa sáng.
Hắn cúi đầu nhìn cái bánh hơi cháy bên cạnh, yên lặng cắt xuống chỗ cháy rồi đút vào miệng.
“Bùi Hàm Duệ.” Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn nên về nước đi thì hơn.”
Ý cười trong mắt Bùi Hàm Duệ còn chưa mất, nghe lời này cũng chỉ nhếch miệng: “Trừ phi em về cùng anh.”
Tần Diệc nghiêm túc nghĩ nghĩ nói: “Hiện tại em tạm thời không có khả năng về.”
“Vậy anh cũng tạm thời ở lại.”
“….Anh không cần hạ mình tự làm mấy thứ này.”
“A, là anh thích làm. Nếu em không muốn ăn thì cho Toro đi.”
Tần Diệc nhìn anh chằm chằm, không nói gì mà yên lặng ăn sạch đồ trong đĩa.
Ưm….. Mùi vị không tồi.
Thừa dịp Bùi Hàm Duệ quay đầu đi lấy nước quả, Tần Diệc nhịn không được cúi xuống liếm đĩa.