Thôn Phệ Tinh Không

Chương 142: Giết!


trước sau

"Từ chân núi tới chỗ chúng, đại khái phải ba dặm." La Phong ẩn mình trên đỉnh núi, nhìn xuống cánh đồng hoang vu phía dưới. Cánh đồng hoang vu này vài chục năm nay không ai làm cỏ sửa sang, luôn luôn có cỏ dại mọc thành bụi. Một người ẩn trong đám cỏ dại, chỉ cần khoảng cách không quá gần, chắc chắn không có cách nào phát hiện ra được.
La Phong khẽ mỉm cười, trong đầu đã định ra phương pháp.
"Cả người nằm rạp xuống dán vào mặt đất trên cánh đồng hoang vu, trườn về phía bên kia! Họ hẳn là không phát hiện được."
Cả người bò trên mặt đất, sau đó thông qua tinh thần niệm lực dán sát mặt đất mà phi hành, không phát ra tiếng động lớn, di chuyển tuyệt đối sát trên mặt đất là phương pháp tiếp cận rất tốt.
Nhưng…
Một khi nằm xuống, ba lô của mình sẽ dễ lộ! Trước khi lấy lân giáp của con lãnh chúa Kim Cương Viên này, ba lô vẫn còn chưa đầy, nhưng bây giờ ba lô đã tương đối căng. Dù sao con lãnh chúa Kim Cương Viên đó cao cũng tới hai mươi thước, cho dù là một khối lân giáp ở ngực, nếu xếp vào, cũng chiếm không gian rất to.
"Cứ làm như vậy đi!" La Phong lập tức xoay người, nhảy thẳng xuống núi.
Khi ở giữa không trung, lại rẽ quanh vào sườn núi, di chuyển tiếp trên sườn núi, chẳng mấy chốc đã tiến vào cứ điểm bí ẩn của mình.
Trong cứ điểm.
Huyệt động tối tăm, một thanh phi đao xoẹt qua một góc ở huyệt động, dưới sự khống chế của tinh thần niệm lực của La Phong, một khối đá bay lên. La Phong đào xuống phía dưới một hố to, ném ba lô vào trong hố, sau đó lại dùng những tảng đá lớn lấp lại.
Một vài đất đá lăn xuống cũng đủ che khe hở này.
Trong huyệt động hôn ám, cho dù có người tới, e rằng cũng rất khó mà phát hiện ra chỗ giấu ở ba lô.
"Ta đi đối phó Lý Diệu, phỏng chừng không tới một tiếng đồng hồ. Bốn ngày qua không có con thú nào vào cứ điểm của ta, không thể chỉ nửa giờ đã có quái thú vào được, lại còn có thể tìm được ba lô của ta. Chắc hẳn vận khí ta cũng không tệ như vậy!" La Phong cười, lúc này quay đầu lặng yên ly khai.
Cánh đồng hoang vu cỏ dại mọc thành bụi.
La Phong cả người bò trên mặt đất, nói đúng ra khoảng cách giữa hắn và mặt đất là thuẫn bài sáu cạnh!
"Đi!" La Phong tâm ý vừa động.
Tinh thần niệm lực lập tức khống chế thuẫn bài sáu cạnh. Cả người La Phong gần như dán sát bề mặt cánh đồng hoang vu, nhanh chóng lướt về phía đám người Lý Diệu xa xa. Lưng La Phong cách mặt đất không quá bốn mươi cm, cho dù là một vài con quái thú ăn cỏ trên cánh đồng hoang vu cũng rất khó phát hiện ra La Phong.
Ban đầu tốc độ di chuyển của La Phong rất nhanh. Nhưng khi khoảng cách song phương còn 500 thước, La Phong lập tức giảm mạnh tốc độ.
- Hả?
Nương theo những khe hở của đám cỏ dại, La Phong liếc mắt thấy được đám người Lý Diệu xa xa
"Tên Ngốc Thứu Lý Diệu sao lại đổi chiến giáp rồi?"
Trước mình trên đỉnh núi dùng ống nhòm nhìn hắn, Ngốc Thứu Lý Diệu vẫn còn mặc quân phục tác chiến màu đen, nhưng bây giờ… Ngốc Thứu Lý Diệu đã khắp người, đến cả song chưởng vốn lộ ra ngoài, thậm chí cả hai tay cũng biến thành màu đen, cổ cũng biến thành màu đen, trên đầu còn đội một mũ trụ màu đen nhìn như chỉ huy! Có thể nói…
Toàn thân Ngốc Thứu Lý Diệu, ngoại trừ gương mặt, mọi nơi khác đều bị màu đen bao trùm, đồng thời còn mặc quân phục tác chiến nữa!
"Đây nhất định là bộ đồ Hắc Thần rồi." La Phong thầm nghĩ "Y như Tổng quán chủ Hồng miêu tả! Tên Ngốc Thứu Lý Diệu đó thật là cẩn thận."
La Phong không khỏi chửi thầm "Vừa xuống máy bay chở khách, lập tức sử dụng bộ đồ Hắc Thần rồi, bên trong là bộ đồ Hắc Thần, trên người còn mặc quân phục tác chiến."
Bộ quân phục tác chiến này nếu không phải cấp SS, cũng là quân phục tác chiến hệ 9! "Hơn hai tầng phòng hộ! Một tầng quân phục tác chiến, một tầng bộ đồ Hắc Thần.
Muốn đả thương Lý Diệu thật là khó, chứ đừng nói là giết hắn!"

"Chờ hắn phát hiện ra sự uy hiếp của ta, e rằng đến cả gương mặt cũng bịt lại, chỉ để lại mắt mũi miệng."
La Phong cau mày
"Hừ, chỉ có thể nghĩ biện pháp một kích là hiệu quả ngay! Thừa dịp hắn không chú ý, dùng phi đao xuyên thẳng qua mặt!"
Trong cỏ dại tươi tốt, La Phong từ từ dán sát mặt đất phi hành.
Khoảng cách song phương không ngừng gần lại…
400 thước, 350 thước, 300 thước…
"Đảo mắt, đã là 100 thước rồi! Khoảng cách càng gần, thì khi công kích hắn lại càng trở tay không kịp." La Phong tâm ý vừa động, sáu thanh phi đao, kể cả kia hai thanh cấp SS, không một tiếng động từ túi quần La Phong bay ra. Sau đó sáu thanh phi đao đâm thẳng xuống mặt đất, tiến vào dưới tầng đất rồi hướng về phía đám người Ngốc Thứu Lý Diệu.
La Phong cũng dừng lại, nằm sấp xuống trên mặt đất không nhúc nhích.
Đám người Ngốc Thứu Lý Diệu cẩn thận di chuyển trên cánh đồng hoang vu, không muốn trêu vào những con quái thú.
- Đi nhanh lên một chút.
Lý Diệu vừa đi, vừa nhìn bốn phương tám hướng.
Ba gã chiến thần phía sau hắn, hai người da trắng một Nhật Bản, cũng vô cùng cẩn thận nhìn bốn phía… Kỳ thật với thực lực đám người này, đương nhiên không e ngại quái thú. Nhưng đám người này đều hiểu rõ, một khi chọc đến quái thú, thậm chí còn gặp phải bầy thú, sẽ sinh ra động tĩnh lớn, không biết chừng bị La Phong chú ý. Một khi bị La Phong phát hiện, tình huống lúc đó sẽ tương đối phiền phức.
- Đi vòng, đi qua bên này! Đừng trêu vào mấy con quái thú phía trước. - Lý Diệu quát khẽ.
Ba chiến thần cũng rất cẩn thận.
Những nhân viên tinh anh chuyển hòm, hoặc cầm binh khí, cũng rất cẩn thận.
"Họ lại đi vòng qua bên kia?" La Phong nhíu mày, lúc này lặng lẽ di chuyển áp sát.
Phi đao của mình, trong vòng một trăm thước sẽ có thể bảo trì uy lực mạnh nhất, vượt qua một trăm thước, khi khoảng cách càng xa, uy lực càng giảm xuống mạnh! Còn trong vòng năm mươi thước, chẳng những uy lực mạnh, hơn nữa việc khống chế phi đao cũng ít tiêu hao tinh thần niệm lực. Còn bây giờ… khoảng cách song phương đã vượt qua một trăm thước.
Đến gần, đến gần hơn…
Một trăm hai mươi thước, một trăm thước, tám mươi thước, khi
khoảng cách với đám người Lý Diệu còn tám mươi thước.
Lúc này, sáu thanh phi đao dưới mặt đất cánh đồng hoang vu cách Ngốc Thứu Lý Diệu không tới hai mươi thước! Phi đao thu hẹp khoảng cách, tiến hành gia tốc.
"Động thủ!" Ánh mắt La Phong lạnh đi.
Chiến thần cao cấp Ngốc Thứu Lý Diệu, chiến thần trung cấp Bắc Nguyên Cương, hai chiến thần sơ cấp, James và Walter Jackson dưới trướng, bốn người này đều cẩn thận nhanh chóng di chuyển.
Vù! Gió thổi, cỏ dại mọc thấp.
Veo! Veo! Veo!
Sáu luồng lưu quang màu đen như tia chớp đen, thẳng từ dưới đất cách Ngốc Thứu Lý Diệu năm thước bắn ra, e rằng chỉ trong một phần ngàn giây, sáu tia chớp màu đen đã tới gần Ngốc Thứu Lý Diệu!
- Lý!
- Lý Diệu!
Phía sau ba chiến thần đều đã có phản ứng, không khỏi kinh hãi.
La Phong lúc này ở trong bụi cỏ xa xa cũng nhìn như đóng đinh vào Ngốc Thứu Lý Diệu. Hắn chỉ nhìn thấy sáu thanh phi đao trong nháy mắt vọt tới, trên mặt Ngốc Thứu Lý Diệu lóe lên hắc quang, sáu thanh phi đao có tới bốn thanh đã bắn vào mặt Lý Diệu. Song lúc này, mặt Lý Diệu đã hoàn toàn là màu đen.
"Sao có thể như vậy? " La Phong sững người.
Bốn thanh phi đao đâm vào làn da màu đen trên mặt Lý Diệu, còn có hai thanh phi đao đâm vào làn da đen ở yết hầu Lý Diệu, nhưng thật sự không thể xuyên thấu tầng da này!
Vèo! Lý Diệu nhảy vọt lên, nhảy thẳng lên cao năm sáu mươi thước, người đang ở giữa không trung, chợt trên mặt đen thui của hắn chợt lộ ra một đôi mắt, nhìn khắp nơi. Từ trên cao nhìn xuống thì tự nhiên thấy tất cả mọi vật, liếc mắt đã phát hiện ra La Phong cách đám người họ không đến trăm mét!
- Ta không tin.
La Phong đối mắt với Lý Diệu, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Veo! Veo! Veo!
Sáu thanh phi đao một lần nữa bay đi, hóa thành sáu lưu quang, trong nháy mắt bắn về phía Ngốc Thứu Lý Diệu đang ở giữa không trung. Còn gương mặt Ngốc Thứu Lý Diệu vô cùng lạnh lùng, thậm chí cũng không có một chút ba động nào, chỉ khi phi đao phóng tới thì thân thể hơi vặn với một biên độ rất nhỏ, sáu thanh phi đao đã có ba thanh thất bại, ba thanh khác cũng chỉ bắn vào trên người! Lưu quang màu đen bao phủ Ngốc Thứu Lý Diệu! Đến cả da của Lý Diệu mà phi đao cũng không đâm rách được!
- Đây là bộ đồ Hắc Thần?
Chiến thần Bắc Nguyên Cương cũng lộ ra vẻ hâm mộ.
Một đám vũ giả tinh anh do Lý Diệu mang đến đều sùng bái nhìn Lý Diệu như một thần linh.
La Phong cũng kinh hãi…
Bộ đồ Hắc Thần này quá nghịch thiên. Công kích của cấp chiến thần mà không ảnh hưởng được gì tới nó.
- La Phong!
Lý Diệu nghiến răng, đôi mắt tóe lửa.
- Giết hắn cho ta! - Lý Diệu lúc này cấp tốc hạ xuống.
Còn khi Lý Diệu nhìn về phía La Phong, ba chiến thần khác cũng đã biết địch nhân là ai, do đó…
Xoát! Xoát! Xoát!
Ba bóng người đều bộc phát tới tốc độ âm thanh, tuyệt đối chỉ trong chớp mắt, ba chiến thần đã vây chặt La Phong! Chỉ thấy Bắc Nguyên Cương một tay thuẫn bài, một tay chiến đao hơi cong.
Hai người da trắng, tên da trắng râu quai nón hai tay cầm một chiến phủ! Người còn lại hơi gầy cầm thuẫn
- Hừ!
La Phong hừ lạnh một tiếng, thân hình quỷ dị lơ lửng, rồi tránh xa ba chiến thần. Hắn lập tức đạp mạnh, nhanh như điện lao tới giữa không trung.
Người ở giữa không trung, La Phong cười lạnh nhìn bao quát phía dưới! Ba Phía dưới chiến thần phía dưới, cùng với Ngốc Thứu Lý Diệu, còn có năm mươi vũ giả tinh anh không khỏi ngẩng đầu nhìn tử vong phủ xuống!
La Phong lạnh giá nhìn xuống phía dưới! Liên tục những thanh phi đao khác trên người hắn cũng lập tức từ trên cao bổ xuống dưới. Vốn sáu thanh phi đao tiến công Lý Diệu cũng lập tức chia ra! Tổng cộng mười thanh phi đao, mặc dù bây giờ muốn bảo trì uy lực mạnh nhất hạ, La Phong chỉ có thể đồng thời khống chế sáu thanh phi đao. Khi khống chế số lượng nhiều hơn nữa thì uy lực sẽ hạ xuống.
Đối phó với những nhân viên tinh anh không tới cấp chiến thần, cùng với ba chiến thần kia, thì căn bản không cần uy lực mạnh nhất! Hiệu suất là quan trọng nhất.
Do đó La Phong vận dụng mười thanh phi đao. Khi thấy mười thanh phi đao lơ lửng bắn lên, mọi người, không chỉ riêng là đám tinh anh, ai nấy trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Đến cả ba chiến thần cũng hơi biến sắc.
Còn Lý Diệu càng phẫn nộ hơn. Hắn gầm lên một tiếng, phóng mạnh lên cao.
- Không!
- Đừng!
Những vũ giả tinh anh kia ai nấy đều hoảng sợ, bắt đầu muốn chạy trốn.
- Toàn bộ chết đi!
La Phong ánh mắt lạnh giá, nhìn xuống phía dưới.
Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo! Veo!
Mười thanh phi đao hóa thành mười luồng ánh sáng huyết sắc tử vong! Từ các phương hướng khác nhau, như máy xay thịt lần lượt bắn về phía đám người dày đặc!
- Không!
Có một đại hán da đen gào lên. Một luồng ánh sáng màu máu bắn ra khỏi ngực hắn.
- A!
Một vũ giả tinh anh da trắng bị bắn nổ đầu.
Máu bắn tung tóe, nhiễm đỏ cả cánh đồng hoang vu.
----- o O o -----


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện