Thôn Phệ Tinh Không

Chương 464: Lung Ngọc Vương


trước sau

Hỗn Độn Thành là một trong những thánh địa của cả vũ trụ nhân tộc, tồn tại ức vạn năm. Ngắn ngủn chỉ mười năm trong Hỗn Độn Thành cơ hồ không có gì thay đổi.
Vẫn khí lưu hỗn độn bao phủ, vẫn vô số nhà tu luyện ngồi trên sân thượng. Nếu có máy chụp ảnh chụp lại cảnh mười năm trước, so với cảnh mười năm sau, có thể sẽ phát hiện hơn phân nửa các nhà tu luyện trong cả Hỗn Độn Thành, suốt mười năm qua chưa từng di động!
- Tới đây.
- Ừm.
Bầu trời Hỗn Độn Thành hiện lên hai thân ảnh hùng tráng thân uy nghiêm. Một người vượn mặc chiến khải kim sắc, đôi mắt như có thể nhìn thấu cả hư không. Cạnh hắn là một người hơi gầy gò, mặc một thân chiến bào trắng, sắc mặt tái nhợt, có hai cây sừng nhọn màu đen. Chỉ là không gian chung quanh hắn dường như mờ ảo rối loạn vặn vẹo, đặc thù nhất chính là hắn luôn nhắm hai mắt.
- Ầm ầm
Xa xa một chiếc phi thuyền vũ trụ hình cung toàn thân màu xanh lam chợt xuất hiện.
Nam tử gầy gò mặc áo bào trắng vẫn nhắm mắt, cười hô:
- Lung Ngọc, lâu rồi không gặp.
- Hai người các ngươi vẫn luôn ở Hỗn Độn Thành tĩnh tu. Đến cả vũ trụ giả định cũng rất ít vào. Ta vẫn ở Nguyên Vũ trụ, làm sao gặp được các ngươi đây?
Lung Ngọc mỉm cười nói
Lung Ngọc cả người như một bức điêu khắc bằng ngọc bích, tạo cho người ta một loại cảm giác thanh tịnh, như bà căn bản không hề tồn tại.
- Đi, tới chỗ ta.
Nam tử gầy gò mặc áo bào trắng mỉm cười nói.
Khoảnh khắc.
Một tòa kiến trúc cách điệu kỳ dị, quang minh và hắc ám tựa hồ vô cùng hài hòa với nhau.
Chân Diễn Vương, Đồng Nan Vương, Lung Ngọc Vương, là ba siêu tồn tại có địa vị cực cao ở công ty Vũ Trụ Giả Định, lúc này đang ngồi cùng nhau.
- Chậc chậc, uống.
Lung Ngọc bưng chén rượu trong suốt, uống một ngụm rượu. Dịch thể này mờ ảo có tinh thần lưu chuyển, đẹp dị thường.
- Ha ha, ta cũng hưởng ké hào quang của Lung Ngọc ngươi, mới có thể uống được ngũ sắc tinh thần này đó.
Chân Diễn Vương uống sạch một hơi cạn cả rượu trong chén, sau đó khoan khoái vuốt ria mép, tròn mắt chậc chậc tán thưởng.
- Tên mù Đồng Nan kia đúng là hẹp hòi. Ở với ta tại đây cả ức năm, mà mới cho ta uống có một lần.
- Rất quý mà!
Đồng Nan Vương trầm giọng nói:
- Ngươi vừa rồi đã uống mất 3 vạn đơn vị hỗn nguyên rồi đó!
- Đừng có hẹp hòi chứ, đừng có hẹp hòi. Nhớ lại năm đó ngươi ở bí cảnh vũ trụ đã kiếm được rất nhiều mà. Uống chút rượu như thế này mà ngươi đã đau lòng rồi à?
Chân Diễn Vương hắc hắc cười quái dị, vội chộp lấy bình rượu toàn bộ màu óng ánh trên bàn. Đồng Nan Vương cũng không ngăn cản, tùy ý cho Chân Diễn Vương lấy.
- Chậc chậc!
Chân Diễn Vương liếc nhìn Lung Ngọc Vương
- Lung Ngọc, vẫn nhờ có thể diện của ngươi đó.
Lung Ngọc Vương mỉm cười, nhìn thoáng qua Đồng Nan Vương.
Là những tồn tại tuổi thọ vô cùng vô tận, cho dù họ có thể cho giúp thân nhân sống một ngàn kỷ nguyên, nhưng trong dòng chảy thời gian, những thân nhân của họ vẫn từ từ chết đi… Do đó Chân Diễn Vương, Lung Ngọc Vương, Đồng Nan Vương không hề có thân nhân. Đối với đúng họ thì, những bằng hữu trải qua lần lượt sinh tử chiến đấu cũng tương đương với thân nhân.
Chân Diễn, Đồng Nan, Lung Ngọc từng ở chung một tiểu đội, là bạn hữu sinh tử!
Lần lượt trải qua những lần khốn khó!
Cảm tình sâu sắc. Đặc biệt là Đồng Nan và Lung Ngọc. Hai người xuất hiện một chút tình cảm. Nhưng hai người Đồng Nan Vương và Lung Ngọc Vương vẫn không phá vỡ tầng ngăn cách. Mặc dù đều hiểu ý đối phương, nhưng vẫn luôn bảo trì khoảng cách. Họ cũng quen với loại cảm giác này rồi, tựa hồ là bằng hữu mà bầu bạn.
- Ngươi lần này tới đây làm gì?
Đồng Nan Vương hỏi.
- Phụng lệnh tôn giả.
Lung Ngọc Vương cười nói.
- Cửu Kiếm Tôn Giả?
Chân Diễn Vương kinh ngạc nói:
- Tôn giả bảo ngươi tới đây làm gì?
- Tôn giả tương đối trọng thị nhóm người mới này. Họ cần phải ở trong Hỗn Độn Thành trên 30 năm. Còn bây giờ đã là một phần ba thời gian rồi. Về góc độ nhất định, cũng có thể nhìn ra thành tựu tương lai rồi đó.
Lung Ngọc mỉm cười nói:
- Còn tôn giả chỉ khi tới ngày cuối cùng mới có thể tới đón đám người mới về. Về phần xem xét bình thường… tự nhiên là cử thủ hạ tới. Do đó ta tới đây.
- À.
Người mù Đồng Nan Vương gật đầu nói:
- Đúng vậy, đám người mới này là do Cửu Kiếm Tôn Giả đưa đón, tương lai nếu xuất hiện một cường giả là sẽ quy vào dưới trướng Cửu Kiếm Tôn Giả rồi.
- Đúng.
Lung Ngọc cười nói:
- Đám thiên tài này mặc dù xác suất trở thành Bất Hủ rất thấp, nhưng phỏng chừng, cuối cùng vẫn có thể có mấy người! Thiên phú, hơn nữa với trọng điểm bồi dưỡng trường kỳ của công ty Vũ Trụ Giả Định chúng ta, một khi thành Bất Hủ, cũng không phải Bất Hủ bình thường. Tôn giả đương nhiên chú ý tới thuộc hạ tương lai rồi.
Mỗi một lần Thiên Tài Chiến, Cường Giả Chiến, công ty Vũ Trụ Giả Định đều sẽ phái ra một vị tôn giả đi chủ trì!
Ai chủ trì, vậy những thiên tài lần đó ai trở thành Bất Hủ, sẽ an bài dưới trướng tôn giả đó.
Nếu không… với thân phận cao quí của tôn giả, há có thể chuyên môn đưa đó đám người mới đi Hỗn Độn Thành, rồi ngày cuối cùng còn tự mình đi đón?
- Đám người mới này rất không tệ, đặc biệt là Bá Lan. Nửa năm trước đã thông qua tầng thứ tư Thông Thiên Kiều!
Đồng Nan Vương nhấc chén rượu, hớp một chút.
- Trong những thiên tài khác cũng có bảy tên đột phá tầng thứ hai Thông Thiên Kiều. Những người khác đều đã vượt qua tầng thứ nhất Thông Thiên Kiều. Bảy người này là… Cổ Tư La, Lũng Vân, Gia Lai Tây, Đào, Thiên Thủy, Ô Tạp, Nhung Quân.
- Nhung Quân vào năm thứ tư đã đột phá tầng thứ hai Thông Thiên Kều.
Chân Diễn Vương cũng cười nói:
- Đào, vào năm thứ bảy thông qua tầng thứ hai Thông Thiên Kều. Cổ Tư La, Lũng Vân, Gia Lai Tây đều vào năm thứ tám thông qua tầng thứ hai. Ô Tạp, Thiên Thủy đều là năm thứ chín đột phá tầng thứ hai.
Lung Ngọc cười nói:
- Ta biết, nói về thực lực, Bá Lan là đệ nhất. Nhung Quân thứ hai. Sáu người sau là Đào, Cổ Tư La, Lũng Vân, Gia Lai Tây, Ô Tạp, Thiên Thủy, sáu người này chênh lệch không lớn. Tên Đào dùng huyết phủ hơi vượt lên một chút. Được rồi, lúc trước có tên La Phong biểu hiện luôn luôn không tệ đâu?
- Không rõ ràng lắm.
Đồng Nan Vương lắc đầu
- Chân Diễn khẳng định biết. Hắn luôn chú ý tới tiểu tử đó.
- Chân Diễn.
Lung
Ngọc Vương nhìn về phía cường giả người vượn trước mắt.
- Tên La Phong này…
Chân Diễn Vương vò cằm, lại gãi đầu, rồi cau mày
- Nói như thế nào đây. Khi hắn vừa tới thì biểu hiện rất tốt. Nhưng mười năm qua hắn rất quỷ dị. Tiểu tử này vẻn vẹn chỉ mấy lần đi ra ngoài thành giết Hỗn Độn Thú, những lúc khác luôn ngồi trên sân thượng tìm hiểu. Hơn nữa chưa từng một lần nào xông lên Thông Thiên Kều cả.
- Hả?
Lung Ngọc Vương khẽ gật đầu, lập tức cười
- Ta lần này tới là để tự mình quan sát họ. Mục tiêu đầu tiên là Bá Lan.
- Tôn giả cũng tán dương Bá Lan. Thông Thiên Kều tầng sau khó hơn tầng trước. Khó khăn tăng lên rất ghê gớm. Ta vốn tưởng rằng hắn phải tới hai mươi năm mới có thể vượt qua tầng thứ tư. Không ngờ mười năm đã làm được rồi.
Lung Ngọc cảm thán cười nói:
- Người thứ hai chính là Nhung Quân. Hắn là người thứ hai trong đám này, phỏng chừng mấy năm nữa là hắn có thể thông quá tầng thứ ba rồi.
- Ừm.
- Đúng.
Đồng Nan Vương, Chân Diễn Vương đều gật đầu.
- Tới Hỗn Độn Thành năm thứ tư, đã thông quá tầng thứ hai. Đặc biệt năm nay, hắn đã thử lên đó hai lần rồi… sắp vượt qua tầng thứ ba rồi!
Chân Diễn Vương cười ha ha nói:
- Hơn nữa có Nguyên Thần Vũ Trụ Quốc Chủ tự mình dạy, tiến bộ sao chậm được chứ?
Mặc dù đang khen Nhung Quân, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Bởi vì Nhung Quân, Bá Lan, đều không phải là Cửu Vũ lưu phái.
"Ta đề cử La Phong nghiên cứu Phiêu Huyết. Chẳng lẽ là sai ư? Phân tích bản chất quy luật không gian vũ trụ cực khó. Chẳng lẽ làm chậm hắn? "
Chân Diễn Vương trong lòng rất lo lắng. Đi sai đường chính là lãng phí thời gian. Giả thiết con đường này không đi thông được, vậy La Phong đã lãng phí mười năm thời gian trân quý rồi.
Lung Ngọc Vương, phụng mạng Cửu Kiếm Tôn Giả tới hiện trường quan sát nhóm người mới.
Với thực lực Lung Ngọc Vương, đứng từ xa xa lẳng lặng quan sát thì nhóm người mới này chẳng ai phát hiện được cả.
"Tên Bá Lan này thật không tệ. Không hổ là thiên tài có thể xếp hạng đầu trong ngàn vạn năm qua. " Lung Ngọc Vương lơ lửng giữa khí lưu hỗn độn, nhìn ra cánh đồng hoang vu xa xa, nơi Bá Lan đang luyện kiếm. Ánh mắt Bá Lan kiên định vô cùng, giống như ngoại vật căn bản không thể ảnh hưởng gì tới hắn.
"Tên Nhung Quân vốn là chiến sĩ. Nhưng, hắn rốt cuộc có gì mà hấp dẫn được hai vị Vũ Trụ Quốc Chủ nhỉ? " Lung Ngọc đứng giữa hư không, nhìn xuống Nhung Quân đang ở một nơi xa xôi, mái tóc rối bời, đi chân trần đang từ từ diễn luyện các chiêu thức, lúc thì ngẩng đầu nhìn trời quan sát quy luật vận chuyển vũ trụ.
"Lũng Vân, ừm, rất trầm ổn, nếu có thể kiên trì phát huy ưu điểm, tương lai tiền đồ không hạn lượng. "
"Ô Tạp, không hổ là thiên tài của Man Tạp Tinh. Cảm giác thiên phú chiến đấu không thua Nhung Quân bao nhiêu. "
Lung Ngọc Vương lẳng lặng quan sát đám người mới, trong lòng đưa ra những bình phán, chuẩn bị sau khi trở về sẽ báo lại cho Cửu Kiếm Tôn Giả.
"Đây là La Phong ư? " Lung Ngọc Vương đi tới một căn hẻm nhỏ ở Hỗn Độn Thành, nhìn thanh niên tóc đen, mặc chiến giáp màu đỏ thẫm, vẫn nhắm hai mắt không hề nhúc nhích đang tu luyện trên sân thượng một tòa nhà gần đó. Thời gian mười năm qua, tóc ngắn của hắn đã dài lắm rồi, hoàn toàn xõa tung.
"Chẳng lẽ hắn lĩnh ngộ vào lối rẽ? " Lung Ngọc Vương thầm nghĩ.
Cường giả vũ trụ cảm ngộ quy luật Bản Nguyên vũ trụ có đôi khi cảm ngộ theo một con đường sai lầm. Có đôi khi mình sai lầm mà không tự biết. Rất nhiều năm sau mới hiểu được. Việc các cường giả của các tộc quần khác nhau lĩnh ngộ vào lối rẽ là rất bình thường trong vũ trụ mênh mông này.
Không sợ theo lối rẽ.
Chỉ sợ vào lối rẽ mà không tự biết.
"30 năm này là 30 năm mấu chốt đặt nền móng. Tiểu gia hỏa, chúc ngươi may mắn. " Lung Ngọc Vương quay đầu rời đi.
Trên sân thượng căn nhà tu luyện.
La Phong khoanh chân tĩnh tọa, không ai biết trong Thể Nội Thế Giới.
Phân thân Ma Sát Tộc đang tiến hành tu luyện vô cùng điên cuồng. Suốt mười năm, phân thân Ma Sát Tộc cơ hồ không hề đình chỉ. Đắm chìm vào việc phân tích bản chất quy luật vũ trụ, nhanh chóng cảm ngộ… Cơ hồ không cảm giác được thời gian trôi qua.
- Ầm!
Trên sân thượng, chung quanh thân thể La Phong đang khoanh chân tĩnh tọa sóng khí chợt chấn động, rồi bụi bay tung lên, sau đó hắn mở mắt ra.
Rào!
Cả người đứng lên, hướng mắt nhìn ra xa. Hỗn Độn Thành vẫn giống như đúc lúc trước. Thời gian không lưu lại chút dấu vết nào trên thành phố này.
- Lần này ta tu luyện bao lâu?
La Phong hỏi.
- Lần này dài hơn mấy lần trước, mất 3 năm 9 tháng.
Ba Ba Tháp trả lời.
- Ừm.
La Phong nhè nhẹ vung tay lên, không gian xung quanh xuất hiện một chuỗi những ảo ảnh bàn tay, mỉm cười
- 20 năm tu luyện mà không thành công thì nên bỏ qua? Còn 10 năm… ta tìm hiểu 10 năm đã hoàn toàn lĩnh ngộ được kiếm pháp đầu tiên, ít nhất cũng có tư cách tu luyện Phiêu Huyết rồi. Ừm, nên đi Thông Thiên Kều một phen thôi.
----- o O o -----


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện