Mộc Ngọc Vương là một cường giả phong Vương rất giỏi nói chuyện và thích giao hữu. Khi La Phong tỏ vẻ chuẩn bị đi loanh quanh Hồng Minh Thành để tìm hiểu thêm, Mộc Ngọc Vương lập tức tự tin nói:
- Ta cực kỳ hiểu rõ các nơi trong Hồng Minh Thành này, ta dẫn Dương ngươi đi quanh Hồng Minh Thành, giới thiệu cho ngươi một phen nhé.
- Vậy thì làm phiền…
La Phong cười nói.
- Không phiền phức gì cả. Thần Linh Bất Hủ có sinh mạng vô hạn, cũng không thể luôn tu luyện. Về phần mạo hiểm chiến đấu, cũng phải hồi lâu thỉnh thoảng mới có một lần. Sinh mạng rất dài, dù sao cũng phải có nhiều việc chứ? Có thể đưa một hảo hữu loanh quanh Hồng Minh Thành, cũng là một chuyện vui.
Mộc Ngọc Vương nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Được Mộc Ngọc Vương dẫn đường, La Phong cũng bắt đầu đi lang thang trong Hồng Minh.
Hồng Minh Thành, cư dân cấp độ thấp nhất đều là thực lực phong Vương. Thành trì có vô số cường giả tụ tập tự nhiên rất phát đạt. Những cảnh bình thường khó gặp thì nơi này lại rải rác khắp nơi.
Giao dịch phi thuyền cỡ lớn.
Giao dịch sinh mạng thực vật, sinh mạng kim loại.
Cường giả thuê làm nghiệp vụ.
Nghiệp vụ giám định những vật phẩm đặc thù.
Đấu giá cỡ lớn.
Loại đánh bạc kiểu mới.
- Đánh bạc?
La Phong thấy phía trước một cung điện bảy tầng phong cách rất kỳ dị. Trên cung điện còn có ba chữ bằng ngôn ngữ nhân loại
"Phổ Nhai Cung".
- Thân là cường giả, phần lớn đều có tính cách mạo hiểm, hơn nữa sinh mạng dài dằng dặc, cũng không có quá nhiều việc. Tới Phổ Nhai Cung cá cược cũng xem như là một việc vui. Nào, ta giới thiệu cho ngươi.
Mộc Ngọc Vương vội kéo La Phong tiến vào Phổ Nhai Cung. Vừa tiến vào, đã thấy hàng loạt thân ảnh các cường giả.
Cung điện khổng lồ chiếm diện tích dài rộng vài km, vô cùng náo nhiệt.
- Mở đi!
- Mở đi!
- Mở đi!
Các cường giả phong Vương đến từ các tộc quần, ai nấy nhìn chằm chằm về phía trước, đồng thời cười ha ha hô hô, có vẻ rất hưng phấn.
- Sô 1031.
Khi người phục vụ cao giọng xướng lên.
Nhất thời trong đại điện không ít cường giả chửi ầm lên như muốn phát tiết, nhưng cũng có người vội hô:
- Số 1031 là Nông Thương Vương, Nông Thương Vương lần này lãi to rồi.
- Nông Thương Vương, ngươi kiếm được bảo vật giá trị một ức đơn vị hỗn nguyên. Phải mở tiệc chiêu đãi chúng ta một phen…
- Không thể trốn được…
- Nông Thương Vương, nào phải là loại người trốn tránh chứ?
Một khoảng tiếng ồn ào, sau đó một có nhân loại cao lớn, tóc cuộn lớn tiếng nói:
- Đi một chút đi. Phàm là ai có tham gia bỏ tiền, toàn bộ xin mời tới Cửu Hương Điện bên cạnh.
- Hào khí.
- Quá hào sảng…
Nhất thời tiếng hoan hô vang lên.
La Phong vừa mới tiến vào Phổ Nhai Cung thấy cảnh này, nghi hoặc nói:
- Mộc Ngọc Vương, đây là chuyện gì thế?
- Cái này gọi là đánh bạc kiểu ' Vạn Trung Độc Nhất '.
Mộc Ngọc Vương cười nói:
- Hơn nữa với loại phương thức đánh bạc này, sòng bạc Phổ Nhai Cung cơ hồ không kiếm được bao nhiêu cả.
- Hả?
La Phong kinh ngạc
- Loại trò chơi đánh bạc này rất đơn giản, đó là sòng bạc xuất ra một món bảo vật giá trị một ức đơn vị hỗn nguyên. Nhưng cũng không tùy tiện định giá loạn đâu. Bảo vật này xuất ra, thì nếu để ở một vài cửa hàng bên ngoài giá cả giao dịch bình thường ít nhất cũng phải là một ức đơn vị hỗn nguyên
Mộc Ngọc Vương giải thích:
- Bản thân sòng bạc Phổ Nhai Cung xuất ra món bảo vật, sau đó bắt đầu bán. Một vé tham gia đặt tiền, mỗi vé giá một vạn đơn vị hỗn nguyên.
- Đợi khi một vạn vé toàn bộ bán hết, đến thời gian thích hợp, sẽ bắt đầu chọn ra duy nhất một vé. Người nào có số vé này sẽ được bảo vật giá trị một ức đơn vị hỗn nguyên.
Mộc Ngọc Vương nói.
- Nguyên lai là như vậy.
La Phong giật mình.
Khá thú vị.
Cũng như một vạn cường giả tập hợp tiền để mua một món bảo vật, sau đó, có một trong số vạn cường giả này sẽ được bảo vật đó.
Đầu tư một vạn, thu hoạch một ức.
Đương nhiên người thất bại nhiều hơn.
- Dù sao mỗi vé chỉ bỏ ra một vạn đơn vị hỗn nguyên. Thỉnh thoảng cược một chút, cũng xem như một việc vui…
Mộc Ngọc Vương đồng thời đi vào trong, rồi giới thiệu cho La Phong các loại phương thức đánh bạc. Món đồ đánh bạc thì đại để giống nhau, tương tự một vài phương pháp đánh bạc thịnh hành trên Địa Cầu, cũng có vài thứ độc đáo khác hẳn.
Ngạch độ đánh bạc nhỏ thì mấy trăm đơn vị hỗn nguyên, nghe nói cao nhất phải tới lấy 'ức' làm đơn vị.
Nhưng loại đánh bạc cao nhất này cũng thỉnh thoảng mới có một vài đại nhân vật tới chơi một lần. Dù sao cho dù là cường giả phong Vương đỉnh cao cũng không dám chơi lớn như vậy.
- Vù.
Đi ra khỏi Phổ Nhai Cung, La Phong thán phục nói:
- Phổ Nhai Cung kiếm tiền nhiều lắm hả? Giá cao như vậy, sòng bạc hơi ăn một chút tiền nhỏ, cũng lãi dọa người rồi…
- Phổ Nhai Cung, là sòng bạc duy nhất cả Hồng Minh Thành. Mặc dù cũng phải nộp thuế cho Hồng Minh, nhưng lợi tức cũng dọa người, thuần túy mua bán không cần vốn mà.
Mộc Ngọc Vương cảm thán nói:
- Muốn xin Hồng Minh lập một sòng bạc thì căn bản không được. Suất sòng bạc chỉ có một cái thôi, chính là Phổ Nhai Cung. Nghe nói, hậu trường Phổ Nhai Cung này là một vị điện chủ của Hồng Minh Điện, thậm chí còn có người nói, là vài điện chủ liên hợp lập nên Phổ Nhai Cung…
La Phong gật đầu.
- Không chỉ riêng Phổ Nhai Cung
Mộc Ngọc Vương đi trên đường, chỉ ra những hòn cửa hàng khổng lồ xa xa.
- Các loại cửa hàng làm ăn đều hạn chế số lượng. Cửa hàng tối thiểu cũng phải có hậu trường là Vũ Trụ Tôn Giả mới có thể thành lập. Do đó muốn kiếm ăn ở Hồng Minh, không phải ai cũng có cơ hội đâu.
- Đương nhiên có ăn có thua
- Ngoại trừ Phổ Nhai Cung và những nơi ít hỏi là độc quyền, rất nhiều cửa hàng tuy hạn chế số lượng, nhưng cũng không phải chỉ là một mình làm ăn, vẫn có cạnh tranh
- Ha ha…
- Phong Vương chúng ta mặc dù không thể mở cửa hàng, nhưng chúng ta sống trong Hồng Minh cũng không phải nộp tiền. Chỉ cần không chủ động đánh bạc, mua hàng, tự nhiên không cần tiêu phí gì. Nhưng cửa hàng mà mở ra… cần phải nộp các loại thuế cho Hồng Minh
Mộc Ngọc Vương chỉ về phía trước…
- Xem kìa. Đó là một trong những nhà tốt nhất trong các cửa hàng ở đây. Tên nó là Vũ Bảo Đường. Nghe nói là do một vị điện chủ nhân loại của Hồng Minh Điện lập.
Vũ Bảo Đường tổng cộng chia ra hai tầng, mỗi tầng chiếm diện tích gần bằng Phổ Nhai Cung.
Phải
biết là bên trong Hồng Minh cũng rất tiết kiệm về thổ địa. Như Bất Hủ cấp phong Vương cũng phải sống có chừng đó đất, do đó dài rộng vài km là lớn tới như thế nào chứ, có thể bày biện được bao nhiêu hàng hóa chứ?
- Vù.
- Chậc chậc.
La Phong tiến vào Vũ Bảo Đường, nhìn vô số bảo vật dày đặc, một mạch tới cuối tầm nhìn, bên cạnh mỗi món bảo vật đều có một bản vẽ. Trên bản vẽ có cả video, tranh ảnh, tư liệu, kể lại những lai lịch và công dụng bảo vật, những chỗ đặc thù vân vân, cũng ghi cả giá bán.
- Bảo vật ở lầu một Vũ Bảo Đường giá từ trăm vạn đơn vị hỗn nguyên tới ngàn ức đơn vị hỗn nguyên, cái gì cần có đều có.
Mộc Ngọc Vương chỉ ra xa.
- Ngươi xem thang lầu đi thông lên lầu hai…
- Hả?
La Phong quay đầu nhìn lại.
- Vũ Bảo Đường là cửa hàng tốt nhất bên trong Hồng Minh. Lầu một có vô số bảo vật, lầu hai càng có nhiều bảo vật trân quý hơn nữa. Một bộ phận có thể dùng đơn vị hỗn nguyên để mua. Một bộ phận cấm dùng tiền bạc mua, phải dùng bảo vật khác đổi, theo phương thức giao dịch lấy vật đổi vật
Mộc Ngọc Vương giải thích:
- Ngươi cũng biết, trong vũ trụ có một vài bảo vật đặc thù số lượng cực kỳ quí hiếm. Thậm chí có những cái là độc nhất vô nhị. Muốn tính giá chuẩn xác của nó rất khó. Bảo vật độc nhất vô nhị, đối với vài cường giả có lẽ vô dụng, nhưng đối với các cường giả khác lại là vật báu vô giá. Giá trị không thể xác định minh xác, vậy lấy vật đổi vật sẽ là cách làm chủ yếu.
La Phong gật đầu, vừa đi vừa quan sát.
Khoảnh khắc, đã đi tới thang lầu.
- Đây không phải là nơi ngươi có thể đi lên.
Đầu thang lầu rộng trăm mét có chín mỹ nữ các tộc đang đứng. Một người nói với La Phong vẻ lạnh như băng.
La Phong giật mình.
- Lầu hai Vũ Bảo Đường không phải ai cũng có thể vào.
Một thanh âm chói tai từ phía sau truyền đến. Chỉ thấy một nam tử trên đầu có lân giáp như ngọc tím, mặc kim bào kỳ dị, trông giống như điêu khắc bằng ngọc tím, đi qua bên cạnh La Phong, theo thang lầu lên trên, đồng thời còn liếc nhìn La Phong một chút.
- Dương.
Mộc Ngọc Vương vội đi tới, đưa mắt nhìn kim bào cường giả vừa đi lên, nói ngay…
- Muốn lên lầu hai, ít nhất phải là bốn tinh, thậm chí còn có những nhân vật cao hơn. Hoặc là ở Ngân Hàng Đệ Nhất Vũ Trụ, Ngân Hàng Tinh Hà Vũ Trụ có số dư tiền gởi trên xxx ức đơn vị hỗn nguyên. Đạt một trong hai điều kiện, mới có thể lên lầu hai.
- Tên gia hỏa có vẻ rất dữ dằn đó là ai?
La Phong cười nói.
- Hắn tên Ngô Lữ Vương.
Mộc Ngọc Vương thấp giọng nói:
- Mặc dù là ngoại tộc, nhưng sư phụ hắn là một nhân vật thất tinh. Sư phụ hắn thương yêu hắn lắm, xem hắn như nhi tử…
- Đệ tử của nhân vật thất tinh ngoại tộc?
La Phong cười cười.
- Ngô Lữ Vương thật ra một người cực tàn nhẫn. Hơn nữa đối với những cường giả nhân loại có chút lai lịch, hắn đều hào sảng kết giao, nên cũng có một đám bằng hữu cường đại. Dương, chúng ta không cùng hội với hắn, không nên trêu vào.
Mộc Ngọc Vương nói
Địa vị khác nhau, cũng tham gia các cộng đồng khác nhau, những tên có bối cảnh lớn, hoặc thực lực cường đại, tự nhiên sẽ kết giao với nhau.
- À.
La Phong gật đầu.
- Vô số bảo vật trong lầu một, phải nói là vô số kể. Ngươi xem rất lâu mới hết.
Mộc Ngọc Vương cười nói.
- Cũng đúng
La Phong gật đầu.
La Phong cũng chỉ là cảm thấy hơi khinh thường Ngô Lữ Vương trong lòng mà thôi. Xem ra ngoại tộc luôn luôn cảm thấy tự ti trước nhân loại. Nếu không phải người tự tin chính thức, có lẽ sẽ cảm thấy không quan tâm tới đối phương, nhưng không tỏ vẻ, hoặc cố ý đả kích người khác để hiển thị địa vị của mình. Đây là một loại thể hiện tự ti.
Vũ Bảo Đường không hổ là cửa hàng lớn nhất tốt nhất trong Hồng Minh Thành. Bảo vật rất nhiều, bảo vật lạ lùng, có những thứ không hề có ở ' bảo khố công ty Vũ Trụ Giả Định '. Đương nhiên có vài thứ trong bảo khố có mà Vũ Bảo Đường không có.
Nhưng… chọn đồ trong bảo khố làm sao có loại cảm giác như mua hàng thực được.
"Quả là làm cho người ta hoa cả mắt…""Chậc chậc, cũng phát hiện ra rất nhiều bảo vật để Kim Giác Cự Thú tu luyện Bản Tôn Thiên Địa. " La Phong càng xem càng thích
Vốn không có kế hoạch mua bán gì, nhưng khi nhìn thấy vô số bảo vật, lại không kìm được muốn mua. Nhưng cái chính thức làm hắn giật mình là giá mua. Bình thường đều vài ức, vài chục, thậm chí vài trăm ức hỗn nguyên.
Nhưng…
Trên người mình không có tiền. Tuy lúc trước đánh chết thanh niên Nã Thức Tộc có chút chiến lợi phẩm, nhưng còn chưa đi đổi tiền bạc.
"Hả? " Ánh mắt La Phong đột nhiên bị một bộ chiến khải kim sắc cao ước chừng hơn tám thước, rất kỳ dị hấp dẫn
Mặc dù đây là Vũ Trụ Giả Định giả định, nhưng vừa thấy chiến khải kim sắc kỳ dị này, La Phong lập tức liên tưởng đến ' Binh Giáp ' và ' Tướng Giáp '.
"Đây là."Mắt La Phong đột nhiên lóe lên.
----- o O o -----