Vẫn Thần Sơn, Vạn An Quốc đệ nhất kỳ sơn. Tương truyền thượng cổ đã từng có tám vị thánh nhân tại nơi này chém giết, kẻ sống sót cuối cùng cắn nuốt toàn bộ tu vi của những người ngã xuống, nhất phi trùng thiên. Vì hắn từ đây chứng đạo thành thánh nên cũng có người xưng là Hoá Thánh Sơn.Quanh năm phù vân che đỉnh, nhật quang quáng đỉnh cũng không thể sua đi hàn sương. Một số người đăng sơn trở về kể lại rất nhiều câu chuyện thần bí như nữ yêu câu hồn, sâm lâm lão quỷ, ngoài ra còn có vài kẻ mãi mãi không thấy trở về. Từ đó càng nhiều truyền thuyết được thêu dệt nên.Kỳ thực Vẫn Thần Sơn linh khí dồi dào, khó tránh một số hạ cấp dị tộc trú ngụ, thừa cơ tác quái. Chỉ có từ trên cao quan sát mới thấy được nơi đây như nhân gian tiên cảnh. Nhàn vân dã hạc, vạn dặm cỏ xanh đầy đất lại chen chút vô số kỳ hoa, phối hợp màu sắc hài hoà đến mức tưởng như kiệt tác của tiên nhân. Nhưng nơi theo lý nên là chốn tiên cư lại xuất hiện một lão giã.Lão cứ bất động thanh sắc đứng bên vách núi quan sát thiên tượng suốt hơn một canh giờ. Bộ hắc bào bị cương phong quật trái, quật phải, mái tóc bạc trắng phủ đầy sương đêm nhưng thân thể tựa hồ không cảm thấy, như một khối tượng đá được người khéo léo đặt tại đây. Mãi đến khi phương Bắc một đạo tuệ tinh ( sao chổi) quét ngang bầu trời miệng mới phun ra một ngụm trọc khí, thở dài thành tiếng.“ Thiên địa hạo kiếp lại đến nữa rồi. Lần này lão phu muốn trốn tránh chắc cũng không được. Thiên mệnh đã định, thân già này xem ra phải đi tìm ngươi một chuyến rồi. Kỳ Lân.”Khuôn mặt chỉ mới ngoài thất tuần nhưng âm thanh lão phát ra lại mười phần vô lực, mang vẻ vô cùng già nua cùng tang thương. Lão gọi Trần Phong Hải, là người nơi khác đến đây, từ mười sáu năm trước đã có người thấy lão tay ôm một đứa bé đang sơn, từ đó chưa một lần tái kiến.Đang không ngừng than thở thì phía sau một thiếu niên nam tử cất tiếng. “ Gia gia, đã khuya rồi sao người còn chưa đi ngủ? Đứng đây làm gì chứ?”Người đến độ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tất nhiên là đứa bé năm đó. Hắn tên Trần Thiên Mệnh, nội tôn của lão. Từ nhỏ đã lớn lên ở Vẫn Thần sơn này, hàng ngày đều theo lão hái trái, bắt cá, vốn chưa từng tiếp xúc ngoại giới nên vẫn bảo trì một nét ngây thơ khả ái.Trần Phong Hải vừa thấy hắn liền tán đi vẻ mặt u sầu, khoé miệng nở ra một nụ cười, trực tiếp kéo hắn ôm vào trong lòng.“ Mệnh nhi, ngươi có muốn nghe kể về thế giới bên ngoài không?”Trần Thiên Mệnh hai mắt phát sáng, gật đầu liên tục. Hắn mười mấy năm qua đều không được tiếp xúc ngoại giới, thế giới quan cũng do chính vị gia gia này dùng trãi nghiệm cả đời nói cho hắn. Bởi thế mà mỗi lần lão kể lại chuyện xưa, hắn đều sẽ ngoan ngoãn như cún con, chăm chú vô cùng, sau đó thì háo hức tán thưởng. Hắn chính là ước mơ một ngày cũng được ra ngoài chứng kiến thế giới phồn hoa kia nhưng mỗi lần đề cập gia gia lại kịch liệt phản đối nên hắn cũng chẳng buồn nói đến.Trần Phong Hải mắt nhìn xa xăm, bắt đầu kể.“ Vạn năm trước đây, vạn tộc phân chia thiên địa, nhân tộc do thiên sinh yếu nhược, không có lực lượng để đi tranh phong nên bài danh xếp chót. Mãi cho đến khi có một vị đại năng xuất hiện, hắn đi khắp nhân gian, kết giao vạn tộc, cuối cùng tìm ra cách thức thu nạp thiên địa linh khí vào nội thể,bước lên con đường tu luyện, không ngừng cường đại bản thân. Sau cùng y đem viết thành một bộ phương thức tu luyện, truyền bá khắp nơi. Nhân loại từ đó có được thực lực, không ngừng cùng vạn tộc tranh phong, cuối cùng chiếm được hai phần tư thế giới. Hậu nhân về sau nhớ ơn hắn, dùng danh hào của hắn đặt ra tên gọi Thái Dương Cổ Giới như ngày nay.”Trần Thiên Mệnh nghe thấy mà tròn xoe hai mắt, hắn thật muốn nhìn xem một lần vạn tộc tranh phong rốt cuộc là như thế nào, lại càng muốn giống vị Thái Dương tiền bối kia, dù ngoạn thiên hạ, kết giao với vạn người.Trần Hải Phong thấy nội tôn phấn kích cũng cao hứng kể tiếp.“ Đáng tiếc nhân tâm tham lam, một số người có được thực lực cường đại lại đi khai tông lập phái, sau đó kéo ra một tràng vạn giáo tranh hùng, thiên địa tràng hạo kiếp thứ hai, đến. Mãi đến khi bốn cái thế lực cự đại liên hợp cùng nhau ra mặt mới dẹp được đại loạn, từ đó lại tiếp tục mấy ngàn năm thái bình.”Trần Thiên Mệnh lại hỏi ra. “ Gia gia, vậy rốt cuộc sẽ có đại kiếp thứ ba hay thứ tư gì không?”Trần Hải Phong lại thở dài. “ Có”“ Thiên hạ ngàn năm trước đây, xuất hiện một đại ma đầu tên là Ma Phá Thiên, hắn dẫn đầu một đám người gọi là Quần Ma Hội, chém giết khắp nơi. Tứ đại thế lực cũng không tài nào chống cự. Mãi đến khi hắn sắp chiếm được thiên hạ thì "cứu thế giả" lại xuất hiện, người nọ liên hợp tứ đại thế lực cùng bách gia chư tử, mở ra một trận đại chiến với Quần Ma Hội, kết quả nhất kích xuyên tâm Ma Phá Thiên, trả lại thiên hạ thái bình. Sau đó hoá ngọn trường thương trên tay thành Kình Thiên Thần Sơn, ước định chỉ cần đánh bại được hắn sẽ có thể chiếm lấy thiên hạ, không cần phải gây ra đổ máu vô ích.” Sau đó một mảnh trầm lặng, giọng nói thập phần bi thương. “ Đáng tiếc, hạo kiếp