Hai mắt Phương Tịnh Thanh lập tức sa sầm hẳn xuống, nhìn chằm chằm người con gái xinh đẹp trước mặt. Ngũ quan thanh tú, tác phong cao quý, xinh đẹp hoàn hảo. Phải nói, xét về phương diện nhan sắc, Cửu Châu hơn hẳn Tịnh Thanh vài bậc.
Nhìn người đàn ông mình yêu đang ôm chặt lấy Cửu Châu, Tịnh Thanh tức điên người. Tuy nhiên, cô ta cố gắng nén cơn giận vào bên trong, bày ra bộ mặt dịu dàng, mỉm cười mà đáp:
- Ồ, thì ra đây là chị dâu. Chị dâu, chị đừng hiểu nhầm. Từ bé em và anh Lục Phàm đã chơi thân với nhau nên mới thân thiết đến như thế.
Tịnh Thanh vừa nói, vừa đưa tay cầm lấy bàn tay Cửu Châu, kéo cô lại phía mình, điệu bộ vô cùng thân thiết.
Lục Nghị Phàm cũng không nói gì nữa, tiếp tục ngồi xuống ghế, nhàn nhã thưởng thức ly trà Cửu Châu pha cho.
Phương Tịnh Thanh kéo Cửu Châu ngồi xuống bên cạnh, thân thiết hỏi thăm:
- Chị và anh Phàm kết hôn lúc nào, sao em không hay biết?
Trước câu hỏi này, Cửu Châu cũng cảm thấy vô cùng khó xử. Cô đưa mắt ái ngại nhìn Lục Nghị Phàm, thấy anh không nhìn về phía mình, đành lấy một lý do tùy ý mà chống chế:
- À, chúng tôi mới kết hôn hôm qua, là kết hôn đơn giản chỉ người trong gia đình mới biết.
- Em nghe nói, hôm qua chú Lục lấy thêm vợ. Vậy ra là anh Phàm ư?
Cửu Châu chỉ cười, không đáp.
Trong lòng Phương Tịnh Thanh thừa hiểu, cuộc hôn nhân của hai người này có chút gì đó không đúng lắm. Rõ ràng là ông Lục Nghị lấy vợ, vậy mà cuối cùng lại thành con trai út Lục Nghị Phàm.
Với danh nghĩa và thân phận cao quý là Thống Đốc quân được người người coi trọng, vậy mà hôn lễ diễn ra lại không có ai hay biết.
- Cửu Châu!
Lục Nghị Phàm lên tiếng gọi.
Cửu Châu đưa mắt nhìn anh, nhẹ nhàng đáp lời.
- Em lấy cho anh chút đồ tráng miệng.
Qua động tác và cuộc đối thoại của hai người, nếu người ngoài không biết thì sẽ nghĩ hai người họ là một cặp vợ chồng yêu thương nhau hết mực.
Nhác thấy Cửu Châu đang muốn xuống bếp, Phương Tịnh Thanh đã đứng dậy, khoác tay cô cùng đi theo.
Ông Lục nhìn hai người con gái trước mặt, lông mày chợt nhíu chặt lại:
- Nhà họ Phương cũng không phải hạng tầm thường. Con nghĩ sao nếu ông Phương biết con hủy bỏ hôn ước, ngang nhiên qua mặt ông ta mà cưới vợ?
Khóe môi Lục Nghị Phàm nhẽ nhếch, kiên định mà đáp:
- Không cưới là không cưới. Thống Đốc quân chỉ được phép cưới duy nhất một người vợ.
- Hừ, chính phủ Nhật Bản ra yêu sách vô lý như thế cơ à?
Ông Lục hỏi ngược lại anh. Đàn ông năm thê bảy thiếp, cưới thêm vợ nữa đâu phải chuyện gì quá khó khăn, to tát.
Nghe cha hỏi, Lục Nghị