Phương Tịnh Thanh cúp máy, nở nụ cười vô cùng mãn nguyện. Diêu Dung hiện tại đang ở Mỹ, sau khi nghe tin Lục Nghị Phàm ngang nhiên thành hôn chỉ trong một đêm, bà vô cùng tức giận, tức tốc sắp xếp hành lý, trở về dinh thự Thống Đốc ngay trong đêm.
Cửu Châu vẫn không hề hay biết phủ Thống Đốc sắp xảy ra việc lớn. Mã Thuần vẫn nằm ngủ ly bì trên phòng, hoàn toàn không nhấc chân ra khỏi cửa.
Chỉ còn một mình trong phòng, Cửu Châu khẽ đưa mắt liếc nhìn lại lần nữa căn phòng tân hôn. Hoa cưới vẫn còn tỏa mùi thơm ngát, dịu nhẹ mà không khó chịu một chút nào cả.
Cô vẫn chưa từng nghĩ, mười tám tuổi xuân, bản thân mình đã lấy chồng, kết hôn, càng trớ trêu thay, vào đêm tân hôn cô mới biết bản thân bị lừa gả cho người khác.
Cửu Châu bước về phía tủ đồ của mình, lấy từ bên trong góc một tấm ảnh nhỏ chụp bốn người trong gia đình cô. Khi ấy, Cửu Châu vẫn còn nở nụ cười rạng rỡ...
Cộc... cộc...
Ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ.
Cửu Châu đưa tay lau nước mắt, cất vội tấm ảnh vào bên trong, nhẹ nhàng mở cửa.
Phương Tịnh Thanh cười tươi đứng bên ngoài, cặp mắt khẽ đảo một vòng, bày ra bộ dạng hiền lành mà nói:
- Chị Cửu Châu, em có thể nói chuyện với chị một lát được không?
Sau sự việc ngày hôm trước, Phương Tịnh Thanh có chút e dè Cửu Châu nhiều hơn. Cửu Châu mở rộng cửa để Phương Tịnh Thanh bước vào, không quên rót cho cô ta một tách trà nóng.
- Tịnh Thanh uống được trà hoa hồng hay không?
Phương Tịnh Thanh gật gật đầu đáp:
- Em thích nhất là nước hoa hồng đấy. Chị dâu thật khéo hiểu chuyện.
- Ồ, thực ra tôi không thích nước hoa hồng. Thế nhưng Lục Phàm có vẻ nghiện loại trà này, trong phòng lúc nào cũng phải có.
Nụ cười trên môi Phương Tịnh Thanh chợt căng cứng lại. Trong suy nghĩ của cô ta, Cửu Châu là đang muốn công kích, chế giễu Tịnh Thanh.
Tịnh Thanh nuốt một ngụm nước hoa hồng, bắt đầu giở giọng mà nói:
- Chị Cửu Châu à, sự việc hiểu nhầm lần trước, mong chị bỏ qua cho em!
Cửu Châu vốn dĩ không muốn so đo nhiều chuyện, do vậy liền lắc đầu từ chối:
- Không sao, Phương tiểu thư đừng để bụng. Tôi đã không còn suy nghĩ gì nữa!
Khóe môi Phương Tịnh Thanh khẽ cong, đưa mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường. Hiện tại