Bởi lạ nhà nên Cửu Châu nằm trằm trọc mãi không ngủ được. Cô nằm lăn qua bên nọ, bên kia, không ngừng buông ra những tiếng thở dài não nề.
Bất chợt, điện thoại của Cửu Châu vang lên rền rĩ. Màn hình điện thoại phản chiếu tên người được lưu trong máy là "chị gái".
Đã muộn rồi mà Cửu Mạn Linh còn gọi cho cô, chắc chắn là có chuyện muốn nói. Cửu Châu do dự một chút, sau đó quyết định nhấc máy. Bình thường, Mạn Linh sẽ không bao giờ gọi cho cô. Thâm tâm Cửu Châu khẽ cảnh giác. Nếu lần này chị gái cô còn muốn đưa ra bất kỳ một yêu sách vô lý nào nữa, Cửu Châu sẽ không bao giờ đồng ý.
Đầu dây bên kia, Cửu Mạn Linh rành rọt nói chậm từng tiếng:
- Cuộc sống hôn nhân thế nào, em gái?
Cửu Châu nhếch môi, thẳng thắn đáp:
- Cảm ơn chị, rất tốt!
Cửu Mạn Linh ngừng một lát, dùng tay che ống điện thoại, quay sang nhìn mẹ mình mà bĩu môi.
- Thế thì chúc mừng em. Ông Lục có lẽ rất cưng chiều em nhỉ? À, em đừng ngại. Chị quan tâm em nên muốn hỏi thăm em chút mà thôi!
Dụng ý chế giễu của Mạn Linh, Cửu Châu thừa hiểu. Cô không muốn kể lể quá nhiều về đời tư của mình. Bởi vậy, Cửu Châu chỉ cười nhẹ, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính:
- Chị gọi cho em không đơn giản chỉ là muốn hỏi thăm chứ?
Haha...
Cửu Mạn Linh bật cười. Đứa em gái này của cô ta vẫn thông minh và tinh ý như thế. Cô ta thừa hiểu, không có việc gì là không thể qua mắt được Cửu Châu.
Cửu Mạn Linh hơi ngả người ra sau ghế, nhoẻn miệng mà đáp:
- Ngày mai cha mẹ sẽ tổ chức một bữa ăn gia đình. Vì vậy, Cửu Châu à, em và ông Lục hãy cùng đến nhé.
Trước lời mời này, Cửu Châu có phần do dự. Ông Lục hiện tại đã là bố chồng của cô, còn chồng của cô thì lại là vị Thống Đốc quân danh tiếng vang vọng trong truyền thuyết kia, biết phải nói như thế nào cho phải?
- Chị à, có lẽ...
Cô chưa kịp nói dứt câu, Mạn Linh đã vội vàng ngắt lời, tựa hồ như cô ta đang lo sợ Cửu Châu sẽ từ chối:
- Vậy nhé, Cửu Châu,