Reng... reng...
Tiếng chuông cửa bỗng chốc vang lên inh ỏi, Lục Nghị Phàm vẫn không chịu buông Cửu Châu, càng ra sức mút mát ngực cô nhiều hơn. Mùi vị ngọt ngào, thơm dịu từ da thịt của của người con gái xinh đẹp dưới thân khiến Lục Nghị Phàm say như điếu đổ.
- Có... có người!
Cửu Châu thở gấp ra từng hơi mà nói, hy vọng Lục Nghị Phàm sẽ buông cô ra. Đúng như cô dự đoán, anh khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi dậy chỉnh lại quần áo.
Người đến là Mã Thuần. Vừa vào đến cửa, Mã Thuần đã gật đầu chào hỏi Cửu Châu cùng Lục Nghị Phàm, trên tay còn đem theo một giỏ hoa quả nhập khẩu quý hiếm.
- Cháu đem đống đồ vô dụng này tới đây để làm gì?
Lục Nghị Phàm mở miệng chê bai, tiện chân đá đá vào giỏ hoa quả mà Mã Thuần đang đặt tạm trên đất. Cửu Châu lừ mắt nhìn anh, mở miệng mà mắng:
- Đường đường là Thống Đốc quân mà lại không biết ý tứ gì cả. Anh không ăn thì để tôi ăn.
Vừa nói, cô vừa bê cả giỏ hoa quả đem xuống dưới bếp, để lại hai người đàn ông anh tuấn vẫn còn đang nhìn nhau ngơ ngác, không biết nên mở lời như thế nào.
Mã Thuần ngồi đối diện Lục Nghị Phàm, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Chú Phàm, chú định xử lý chuyện của Phương Tịnh Thanh như thế nào?
Nghe anh hỏi, Lục Nghị Phàm chỉ lắc đầu, tỏ vẻ chán ghét mà đáp:
- Chuyện đàn bà phụ nữ, tốt nhất không rảnh mà chen vào. Dì của cháu lắm mưu nhiều kế, dư sức đối phó, không phải lo!
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
- Trường học Vượng Thịnh thế nào, điều kiện cơ sở vật chất có tối tân nhất hay không?
Vượng Thịnh vốn là trường phổ thông lớn nhất cả nước, không chỉ bởi số lượng học sinh khổng lồ mà còn bởi cơ sở vật chất rơi vào tầng vĩ mô, có một không hai.
Mã Thuần không do dự liền gật đầu ngay lập tức:
- Cháu chỉ nói thế này, số một trong số một! À mà, chú nhắc đến Vượng Thịnh để làm gì?
- Dì cháu muốn đi học!
Hai mắt Mã Thuần trợn ngược, quai hàm sắp rớt xuống tận cằm. Anh không thể ngờ, cô gái nhỏ này lại muốn đi học trở lại. Trong khi nhiều cô gái anh đã từng tiếp xúc, họ chỉ coi việc học là một điều gì đó rất đỗi vô dụng. Quả nhiên, phu nhân Thống Đốc cũng rất khác người!
Khóe môi Mã Thuần khẽ cong.
Cửu Châu cũng