Chát!!!
Một cái tát trời giáng lập tức đáp thẳng lên gương mặt anh tuấn của Lục Nghị Phàm.
Cửu Châu đưa tay lau sạch sẽ bờ môi căng mọng của mình, son đỏ dây cả ra gấu tay váy cưới. Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người trừng mắt nhìn nhau hậm hực, cảm giác ghét bỏ đối phương đang dần dần cuộn trào mãnh liệt.
Lông mày Lục Nghị Phàm nhíu chặt, hơi nghiêng đầu thắc mắc:
- Cô chê chính chồng mình?
Anh ta một câu vợ, hai câu chồng, trong khi Cửu Châu vẫn còn đang rơi vào trong trạng thái hoang mang, bị cha con Lục Nghị xoay như chong chóng, đem ra làm vật chơi để mà tùy ý đùa giỡn.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, quật cường mà đáp:
- Người tôi kết hôn là cha của anh, tại sao bây giờ lại đổi thành kết hôn với anh? Lục Nghị Phàm, cha con anh là cái thá gì mà thích thì đổi vợ, thích thì đem tôi ra làm trò đùa?
Haha...
Lục Nghị Phàm cong môi cười lạnh. Anh ta buông cô ra, bước đến bên giường cưới, nằm soài ra đệm, vẻ hưởng thụ thấy rõ.
- Cửu tiểu thư, cô quên rằng tên của cha tôi chỉ có duy nhất hai chữ Lục Nghị, còn tên của tôi chỉ thêm đúng một chữ "Phàm" hay sao? Do vậy, tờ giấy thỏa thuận hôn ước của cô, tôi thích điền thêm chữ "Phàm" vào nữa đấy, cô làm gì được tôi?
Trước thái độ cao ngạo này của Lục Nghị Phàm, Cửu Châu hoàn toàn đờ đẫn.
Thì ra, Lục Nghị Phàm vì muốn tranh đoạt vợ của cha mình nên đã quyết định làm ra cái trò hèn hạ này.
Không khí yên lặng bao trùm toàn bộ căn phòng.
Chỉ đến khi tiếng chuông điện thoại của anh ta reo vang mới tạm thời phá vỡ. Lục Nghị Phàm bật loa, cố ý để cho Cửu Châu nghe rõ.
Trong điện thoại của anh ta, giọng nói trầm khàn của ông lão Lục Nghị vang lên, cơ hồ như ông đang vô cùng tức giận.
- Lục Nghị Phàm, mày đang làm trò quái quỷ gì vậy?
Lục Nghị Phàm cười cười, ung dung mà đáp:
- Cha à, chẳng phải người đã có đến tận