- Có lạnh không?
Lục Nghị Phàm lặng lẽ lái xe, không quên đưa mắt quan sát Cửu Châu qua gương chiếu hậu, cất giọng cộc lốc mà nói với cô. Con người anh vốn chẳng mấy khi nói những lời ngọt ngào. Cửu Châu cũng chẳng mảy may quan tâm.
Lục Nghị Phàm không đưa cô về dinh thự ngay mà đánh xe đến thẳng bệnh viện A lớn nhất của trung tâm thành phố. Anh lôi cô xềnh xệch giữa đám đông, mặc cho ánh mắt tò mò xen lẫn ngạc nhiên cực độ mà những người xung quanh dành cho hai người.
Sau khi đi qua hai lần hành lang, Lục Nghị Phàm mới chịu buông tay cô ra. Cửu Châu còn chưa kịp quan sát xung quanh liền bị Lục Nghị Phàm đẩy vào trong phòng.
- Ai đó?
Một vị bác sĩ trẻ nghe tiếng động liền vội vàng nhỏm đầu nhìn ra, trông thấy Lục Nghị Phàm bèn giật mình sửng sốt, đưa tay kéo cặp kính cận xuống mà nói:
- Ồ, thì ra là Thống Đốc Lục à? Sao hôm nay lại cất công đến gặp tôi thế nhỉ?
- Ngậm cái mồm thối của anh vào và cúp mông khám luôn cho phu nhân của tôi đi.
Lục Nghị Phàm không buồn nghe nam bác sĩ kia lải nhải, trực tiếp mắng anh ta như té tát.
Vương Chấn, bác sĩ khám chữa mắt nổi tiếng trong thành phố, lúc này mới quay sang nhìn Cửu Châu đang đứng ngây ngốc bên cạnh. Cô gái trước mặt này có thân hình chữ S cực chuẩn, mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp đến mức ma mị.
Khoan đã, Lục Nghị Phàm vừa gọi cô là gì?
Phu nhân?
Trong đầu Vương Chấn bất ngờ nổ tung, ngay sau đó tức mình mà lao đến bên cạnh Lục Nghị Phàm, giơ tay đập mạnh vào vai anh một cái.
- Thằng nhóc đáng ghét này! Cậu lấy vợ từ khi nào mà tôi không biết?
Vương Chấn và Lục Nghị Phàm vốn là một đôi bạn khá thân. Do vậy về vấn đề giao tiếp giữa họ lại vô cùng thoải mái.
Cửu Châu bị anh đè xuống ghế, ngượng ngùng gật đầu chào hỏi Vương Chấn.
Vương Chấn đưa tay vạch nhẹ mí mắt của Cửu Châu, sau đó trầm ngâm đánh giá:
- Đôi mắt của phu nhân không thành vấn đề. Chỉ cần nhỏ một chút nước sát khuẩn, qua đêm nay sẽ trở lại bình thường.
Vương Chấn vừa dứt lời, liền bị bàn tay cứng rắn của Lục Nghị Phàm đấm mạnh vào mắt, lập tức một bên kính phải vỡ đôi.
- Nghị Phàm, anh làm gì vậy?
Cửu Châu vùng dậy giơ tay ngăn anh lại, trong giọng nói không giấu nổi sự tức giận tột độ. Người đàn ông này luôn luôn dùng tay chân để nói chuyện, không cần biết lý lẽ, cũng không cần quan tâm đúng sai.
Vương Chấn bất ngờ bị đấm vào mắt, uất ức trợn ngược mắt lên nhìn Lục Nghị Phàm mà chửi thề:
- Tiên sư thằng oắt con nhà cậu! Vung tay vung chân tùy ý đấm tôi