Chu Kiệt sợ đến xanh mắt, run run mà giơ bàn tay lên để quan sát, chợt thấy các đầu ngón tay thâm đen bỗng nhiên phát ra một thứ mùi lạ. Loại mùi này giống như... mùi thịt thối đang trong quá trình phân hủy.
Lục Nghị Phàm cầm bàn tay của Chu Kiệt lên xem, sắc mặt có chút thay đổi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.
- Hừ, người Ai Cập quả thật là bậc thầy trong thi triển trấn yểm cổ mộ. Chu Kiệt, chỉ e bàn tay này không giữ được nữa.
Tốc độ phân hủy của bàn tay lan ra rất nhanh, bằng mắt thường cũng có thể trông thấy rõ ràng. Toàn bộ lớp da đã sưng phù nề, căng mọng, chỉ cần dùng chiếc kim nhỏ đâm vào cũng có thể nổ tung như xác pháo. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, có quân sĩ không chịu đựng được liền ôm bụng gập người mà nôn ọe.
Chu Kiệt đau đớn đến rụng rời, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như tắm. Mảng thịt đen đã lan tới cổ tay, có nguy cơ lan đến hết cả cánh tay phải của anh ta.
Cửu Châu run giọng, táo bạo nêu ra ý kiến của mình:
- Chu Kiệt, nếu anh muốn giữ mạng thì chỉ còn cách chặt đứt bàn tay phải, may ra chất độc mới không lan đến toàn bộ các phần cơ thể khác.
- Không được!
Nghe Cửu Châu nói, Chu Kiệt lập tức giẫy nảy, nước mắt không ngừng chảy ra giàn giụa:
- Nếu bị cụt một cánh tay, thà tôi chết đi còn hơn!
Bộp...
Bỗng nhiên, dưới chân anh ta có một khẩu súng ngắn được ném tới. Lục Nghị Phàm nhìn Chu Kiệt bằng ánh mắt sắc lạnh, nhàn nhạt mà đáp:
- Anh hãy nhặt súng lên và tự kết liễu đi!
Quân sĩ đồng loạt xôn xao, không ai dám nói một lời. Thống Đốc của họ lại có thể tàn nhẫn đến như vậy hay sao? Ít ra, Chu Kiệt đã đi theo anh được chín năm rồi, không thể tùy ý nói giết là giết chết được.
Cơ thể Chu Kiệt run lẩy bẩy. Anh ta chậm rãi cúi xuống nhặt khẩu súng lên, đoạn ghì súng lên trán, ngón tay đặt trong cò súng, làm tư thế sẵn sàng bóp cò.
Mọi người đều hít sâu một hơi, yên lặng quan sát anh ta. Cửu Châu thừa hiểu, Lục Nghị Phàm tuyệt tình như thế là có lý do của anh. Bởi vậy cô cũng không lên tiếng ngăn cản.
- Thống... Thống Đốc... Chu Kiệt không làm được!!!
Chu Kiệt ném khẩu súng xuống dưới đất, ngước mắt lên nhìn Lục Nghị Phàm bằng ánh mắt quật cường. Anh ta giơ bàn