Chỉ e, đây là máu của một trong những quân sĩ xấu số lúc trước. Lục Nghị Phàm nheo nheo đôi mắt, từ trong sâu thẳm của anh chợt phát ra một tiếng thở dài não nề. Cửu Châu vô thức trông thấy, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Những lúc như thế này, tốt nhất cô không nên nói gì cả. Vết máu kéo dài đến giữa chính điện, sau đó hoàn toàn biến mất. Ngoại trừ khoảng trống này ra, các phần rìa xung quanh lại vô cùng sạch sẽ.
- Cửu Châu, em lấy cho tôi một viên gạch!
Cửu Châu ngoan ngoãn nghe lời, chạy vào trong góc hang, đem đến cho anh. Lục Nghị Phàm đón lấy viên gạch, đoạn ném vào chính giữa sảnh điện.
Ầm... ầm...
Lập tức, nền nhà chợt rung rắc dữ dội, liền sau đó rẽ đôi, tạo thành một lỗ sâu nằm ngay chính giữa sảnh, khói trắng bốc lên mù mịt.
- Tất cả đeo mặt nạ phòng độc! Lùi ra phía sau!
Lục Nghị Phàm hét ầm lên. Toàn bộ quân sĩ đưa tay kéo mạnh mặt nạ phòng độc đã được chuẩn bị sẵn từ trước xuống, sau đó nhanh chóng lùi lại ra sau.
Đám khói trắng bay loạn xạ, khoảng chừng mười phút sau mới chịu tan biến vào không trung. Lục Nghị Phàm đợi thêm một lát nữa, khi thấy mọi vật xung quanh đã trở lại trạng thái yên lặng, lúc này anh mới chậm rãi bước lại gần.
Cửu Châu đưa tay kéo vạt áo Lục Nghị Phàm, ánh mắt lo lắng nhìn anh, khẽ lắc đầu.
Do bọn họ đều đeo mặt nạ phòng độc cho nên tạm thời khứu giác không ngửi được thứ mùi xung quanh. Lục Nghị Phàm vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Cửu Châu, sau đó bước từng bước về phía lỗ đen.
Chỉ thấy bên dưới là một tầng sâu hun hút, tựa hồ như không thấy đáy, thỉnh thoảng lại có một vài con côn trùng có dáng vẻ kỳ lạ bay ra.
Anh rút từ trong túi áo một chiếc đèn pin mini chiếu sáng, bật công tắc, rọi xuống bên dưới xem thử.
Ngay khi ánh sáng của đèn pin chạm ngưỡng, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến Lục Nghị Phàm chết sững. Phía bên dưới lỗ sâu hun hút kia chính là thi thể của hơn ba mươi quân sĩ đang nằm chồng chất lên nhau, máu đen cùng với xác thịt hòa trộn nham nhở. Toàn bộ xác chết đã bắt đầu trương phình và trong trạng thái phân hủy.
Lục Nghị Phàm hoàn toàn rơi vào trạng thái câm nín, chiếc đèn pin trên tay anh cũng theo đà rơi xuống bên dưới đống thi thể kia.
Vừa lúc Dương Vĩ lò dò bước đến bên cạnh anh, đưa mắt ngó xuống bên dưới, hoảng loạn mà nói lớn:
- Các... các quân sĩ kia... đều đã chết!
Những người còn lại lập tức rơi vào trạng thái kinh hãi tột độ. Họ đứng nép sát vào nhau, cảnh giác mà nhìn ngó xung quanh.
Lục Nghị Phàm vừa định quay lại, liền cảm thấy sau gáy đau nhói.
Bang....
Một khắc trước khi anh rơi xuống dưới lỗ sâu kia, chỉ thấy khuôn mặt hiền lành, ngốc nghếch thường ngày của Dương Vĩ đang nhếch miệng cười nham nhở, trên tay anh ta