Anh mau câm miệng lại. Lục Nghị Phàm, coi như Cửu Châu tôi bố thí cho anh một đêm. Dù gì một gã đàn ông đã ba mươi tuổi mà cấm dục như anh, cũng chẳng có gì để tự hào.
Cửu Châu lừ mắt nhìn anh, mở giọng mà châm biếm. Lục Nghị Phàm cũng không chịu thua thiệt, anh đưa tay bóp mạnh lên bờ mông của Cửu Châu, sau đó hừ lạnh đáp:
- Ồ! Vậy phu nhân đây lại thích đàn ông từng trải ư? Lần đầu tiên của tôi cũng mạnh mẽ lắm, chẳng phải em đã cong người dưới thân tôi mà rên rỉ không ngừng hay sao? Em thử nói xem?!
- Anh... anh... Thật quá đáng!
Hai người nhìn nhau chằm chằm, cố gắng kìm chế hết mức để cơn giận trong người không bị phát tiết ra bên ngoài.
- Thống Đốc Lục Nghị, tôi có thể vào bên trong nói chuyện với anh một chút được không?
Bên ngoài cửa lều, giọng nói ngọt ngào đầy dụ hoặc của Hương Diên vang lên, làm cho Lục Nghị Phàm và Cửu Châu giật mình, cùng quay ra nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cửu Châu vén cửa lều, bước ra bên ngoài. Hương Diên không buồn đưa mắt nhìn cô, trực tiếp đẩy vai cô mà bước vào bên trong.
Trước sự táo bạo này của Hương Diên, Lục Nghị Phàm có chút bất ngờ. Anh đứng thẳng lưng, nhìn cô ta bằng ánh mắt nhàn nhạt:
- Hương Diên tiểu thư gặp tôi là để trao đổi chuyện gì?
Hương Diên nhếch miệng cười, giọng nói có chút thay đổi:
- Anh Lục Nghị, anh không nhận ra em là ai ư?
Gương mặt của Hương Diên lúc này đã tràn đầy xúc động. Đôi mắt lấp lánh ầng ậng nước, tựa hồ như sắp khóc đến nơi, hoàn toàn trái ngược hẳn với cá tính mạnh mẽ lúc đầu của cô ta.
Lục Nghị Phàm lật tung toàn bộ trí nhớ của mình, thế nhưng anh vẫn không thể nhớ ra bản thân mình đã gặp cô ta ở đâu.
- Tôi và cô đã từng gặp nhau rồi ư?
Nghe đến đây, cảm xúc trong lòng Hương Diên đã thật sự bùng nổ. Cô vươn tay ôm chầm lấy Lục Nghị Phàm, nghẹn ngào mà nói:
- Chú à, chú vẫn không nhận ra em ư?
Chú à?
Hai từ ngữ này khiến đầu óc Lục Nghị Phàm như muốn nổ tung. Chẳng lẽ, Hương Diên chính là cô bé ở bờ biển năm đó, người mà Lục Nghị Phàm cứ ngỡ rằng đã bị một trong số những thành viên của dòng tộc họ Cửu giết hại?
Anh đứng yên lặng như trời trồng giữa lều, mặc cho nước mắt mặn chát của Hương Diên đang không ngừng rơi tràn