Tắm rửa xong, thống đốc Reuel biết rằng mình phải ra ngoài, chủ hạm này cần được tu sửa, nếu họ bọn họ cứ ở trong đây thì sẽ không thể tiến hành sửa chữa được.Thay quần áo xong nhìn thoáng qua tiểu sủng vật, nhìn chung tuy thể lực nó khá ổn, nhưng tinh thần lực xem ra cũng chẳng còn dư mấy, chưa được một lát đã muốn nghỉ ngơi.Quả nhiên, Trình Tiểu Mễ sau khi được anh ôm trong lòng liền ngáp một cái, sau đó nằm sấp trên cánh tay anh lim dim đôi mắt.Ở bên cạnh Sen nhà mình cứ cảm thấy vô cùng an toàn, cho dù là dưới hoàn cảnh ồn ào cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.Thống đốc Reuel hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của nhân viên thủ trạm ngoài tinh tế, bọn họ đại khái cũng biết tiểu động vật này là thú cưng của thống đốc nhà mình, hơn nữa là một con thú cưng dũng cảm, vì trước đó có từng xem qua video, trong đó thấy được vật nhỏ này đã can đảm vươn móng vuốt với phù du, quả thật là siêu cấp dũng cảm, không hổ là thú cưng của thống đốc đại nhân, khác hẳn với mấy thứ yêu diễm đồ đê tiện bên ngoài kia.Thống đốc Reuel lại không để ý tới mấy chuyện này, anh đích thân chủ trì công tác trùng tu, sau đó lại tiến hành một cuộc hội đàm với Lan nguyên soái, chỉ là chung quanh không ai ngoài tiểu sủng vật trong tay anh.Lan nói: “Lần này cháu quá xúc động rồi, là vì con thú cưng đó sao? Cho dù nó là động vật quý hiếm cần được bảo vệ, nhưng mà cũng không so nổi với một tàu chiến hạm.”“Đó là ở trong lòng lòng ông nghĩ vậy, còn với cháu một tàu chiến hạm cùng một chiếc xe thiết giáp không đáng là bao, ông xót mấy đồng bạc này như vậy thì cứ để cháu ra tiền là được.”Thống đốc đại nhân tung lời nói như địa chủ làm Trình Tiểu Mễ có chút mê tiền phải tỉnh cả ngủ.
Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ, chiến hạm lớn ác chiến như vậy mà anh còn phải tự bỏ tiền ra sửa, thật là lắm tiền tới mức không có bạn rồi.Nhìn xem, ông nội anh ở đối diện mặt cũng đen lại rồi, có thể thấy được có bao nhiêu tức thở.Haizz, có một đứa cháu có tiền như vậy cũng phiền thật, chủ đề cũng không tiếp tục được nữa phải làm sao đây?Vì thế Lan nguyên soái bị tức giận đến mức lộ ra gương mặt thật, không còn khen rồi đòi muốn tiểu sủng vật nữa, mà là cực kỳ nghiêm túc nói: “Nó sẽ huỷ hoại cháu.”Cái gì cái gì?Trình Tiểu Mễ bị dọa ôm chặt đùi to của anh, cô chỉ là con mèo con thôi thì sao mà hủy hoại Sen nhà mình được, nói bậy.Nhưng cô không ngờ là thống đốc đại nhân nhà mình lại không nghĩ như vậy, bởi vì lúc cô ôm đùi vô tình chạm được dây thần kinh gì đó của người ta thì toàn thân anh lập tức cứng đờ, sau đó cảm thấy mèo con này thật sự có thể huỷ hoại mình, cho dù không hủy được nhân sinh lại có thể hủy được nửa người dưới của anh đấy.Thống đốc đại nhân nghĩ, cứ treo như vậy mãi thì « cái kia » của anh sẽ không dùng được nữa mất.
Cũng không biết thứ này bị phế rồi còn có thể giao lưu ở thế giới tinh thần được với mèo con nhà mình hay không, sau khi trải qua cảm giác đó anh không thể ngừng được rồi phải làm sao đây, không có lúc nào là anh không nghĩ lại đến quá trình cộng dung lần đó, nhưng anh cảm thấy căn bản là mèo con sẽ không khống chế được tinh thần lực của nó, cũng không thể biến ra hình tượng ngụy trang như ở tinh thần hải lần trước được, cho nên chỉ sợ ngay cả chuyện hai người ‘giao lưu’ bình thường cũng không thể làm được.“Cháu cam tâm tình nguyện.”“Giao nó cho ông đi, tin tưởng ông sẽ tìm được cho nó một tổ chức nuôi dưỡng tốt, cháu có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào.”“Nếu không phải việc quân sự thì cứ như vậy đi.”Thống đốc Reuel ngắt liên lạc sau đó xoay người về phòng.Trạm tinh tế có phòng riêng của thống đốc đại nhân, anh mang theo tiểu sủng vật của mình vào ở trước, dù sao nó còn chưa ăn cơm, mình thì không sao nhưng nó thì không được.
Giờ phải đặt nước và dịch dinh dưỡng ở