CHƯƠNG 111: YÊU NGHIỆT VS HỒ LY
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan thấy Dạ Quân Ly thần sắc ngưng trọng, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu đôi mắt hoa đào yêu dị của Dạ Quân Ly khẽ híp một cái, bất động thanh sắc, trong thanh âm lộ uy nghiêm: “Lui ra.”
Lâm ma ma như được xá lệnh, không ngừng dập đầu tạ ân, chiến chiến nguy nguy lui xuống, rất nhanh có thị nữ tiến đến thu thập sạch sẽ tàn dư trên đất, lúc này thái y của thái y viện cũng đều chạy tới.
Năm sáu thái y cùng Trường Lan hội chẩn, Dạ Quân Ly cùng Lâu Vũ Thần cùng với Dạ Mạch Hàn Mạnh Thanh Hoan thối lui ra ngoài đại sảnh, ngồi chung một chỗ uống trà.
Chỉ chốc lát, Trường Lan liền cùng viện phán của thái y viện đi ra.
Dạ Quân Ly để chén trà xuống, ánh mắt nhỏ vụn tinh nhuệ đảo qua bọn họ, hỏi: “Thế nào, tra ra Lưu Cảnh trúng độc gì chưa?”
Viện phán Lưu thái y thần sắc có chút ngưng trọng, hắn hành lễ hơi khom người trả lời: “Là quỷ mộc tuyệt!”
“Quỷ mộc tuyệt là cái gì?” Mạnh Thanh Hoan diễn đủ, vẻ mặt ngây thơ không biết gì, thuần túy không rảnh ánh mắt nghi hoặc nhìn ba nam nhân đối diện.
Dạ Quân Ly nâng mí mắt, trên mặt tuy rằng diện vô biểu tình, nhưng đáy lòng lại tràn đầy gợn sóng, giải thích: “Là bất truyền chi độc của Thánh Dương quốc, bất kể là giải dược hay độc dược, đều chỉ có Thánh Dương quốc mới có.”
Mạnh Thanh Hoan nhíu mày cả kinh nói: “Vậy Lưu Cảnh có phải không cứu được hay không?”
Dạ Quân Ly rũ mâu tử, trầm mặc không nói, trên người vô hình trung tản ra một lệ khí.
Dạ Mạch Hàn khẽ ho khan vài tiếng, thanh âm thoáng hư nhược nói: “Sứ thần ít ngày nữa sẽ phải đến Thánh Dương quốc hạ sính, đến lúc đó chúng ta có thể xin thuốc trị liệu Lưu Cảnh.”
“Đội ngũ sứ thần phải tháng sau mới xuất phát, đến lúc đó cầu xin dược trở về, Lưu Cảnh cũng đã xoay chuyển trời đất hết cách rồi.” Trường Lan bác bỏ đề nghị của Dạ Mạch Hàn.
“Vậy chúng ta bây giờ phái người đi cầu dược.” Mạnh Thanh Hoan đứng lên, gương mặt khẩn trương.
“Không cần phiền toái như vậy.” Vẫn trầm mặc Lâu Vũ Thần đột nhiên đứng dậy, mâu tử sâu thẳm của hắn đảo qua mọi người, cuối cùng rơi vào Mạnh Thanh Hoan: “Tiểu Diệp nhi, ta nói rồi, phàm là người có ân với nàng, Lâu Vũ Thần ta sẽ ghi khắc cảm tạ. Giải dược của quỷ mộc tuyệt, ta có.”
Sắc mặt của Dạ Quân Ly hơi đổi một chút, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Lâu Vũ Thần.
Lâu Vũ Thần hơi quét hắn một mắt, khóe môi cong lên, cười nhạt nói: “Lần trước ta đi sứ Thánh Dương quốc, mang giải dược của quỷ mộc tuyệt