CHƯƠNG 117: XUẤT THÀNH
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nắm thật chặt tay của Dạ Quân Ly, trừng to một đôi mắt, nhìn trong thân thể của Lâm ma ma mọc lên một luồng khói xanh, nghiễm nhiên chính là hồn linh hại Mạnh phu nhân.
Nhìn tiếp, Lâm Ngọc Châu này cùng muội muội trái lại có vài phần tương tự, chỉ là niên linh nhìn qua so với Lâm Ngọc Hoa lớn hơn vài tuổi, còn có một chút thái độ tang thương.
Tự nhiên Dạ Quân Ly là cái gì cũng nhìn không thấy, hắn chỉ có thể cau mày nhìn chằm chằm thần sắc của Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan không có rãnh để ý tới Dạ Quân Ly, chỉ ngắm nhìn hồn linh của Lâm Ngọc Châu, cùng nàng nhìn nhau. Đôi mắt kia, cũng không chỗ trống, còn giống như cất giấu chút gì, Mạnh Thanh Hoan cảm giác mình hiểu lại không hiểu.
“Ngươi có oan khuất gì có thể nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi.” Mạnh Thanh Hoan thập phần chân thành nói với nàng rằng.
Lâm Ngọc Châu ở đối diện đột nhiên bay đến trước mắt Mạnh Thanh Hoan, nàng giơ tay lên, đột nhiên xoa ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan theo bản năng né tránh ra sau, nhìn một tay nhẹ như yên vụ trước mắt. Đó là tay thập phần thô ráp vừa nhìn chính là làm hạ nhân mà sống.
Lâm Ngọc Châu ngượng ngùng buông tay của mình xuống, xoay người, phiêu ở giữa không trung, từng bước từng bước thật giống như là muốn thật giống như là muốn.
Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng lôi kéo Dạ Quân Ly nói rằng: “Nàng đi, có lẽ là muốn nói cho chúng ta biết đầu mối gì, chúng ta đuổi theo sát.”
Dạ Quân Ly bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, hắn cái gì đều nhìn không thấy, trong lòng thực tại có chút buồn khổ, chỉ có thể đàng hoàng đi theo bên người Mạnh Thanh Hoan, làm sứ giả âm dương của nàng.
Trước khi đi, còn không quên ra ám hiệu, ý bảo ám vệ theo hắn, mang Lâm ma ma đi! Tự nhiên Mạnh Thanh Hoan không có chú ý tới động tác của Dạ Quân Ly, tất cả lực chú ý của nàng đều ở trên người của Lâm Ngọc Châu.
Ra khỏi Mạnh phủ, Lâm Ngọc Châu dọc theo đường cái thẳng tắp đi thẳng về phía trước, mắt thấy liền muốn ra khỏi cửa thành, Mạnh Thanh Hoan không khỏi nghi hoặc: “Nàng đến tột cùng muốn dẫn chúng ta đến chỗ nào?”
“Ta cũng không phải nàng, ta làm sao sẽ biết?” Dạ Quân Ly nhún nhún vai gương mặt bất đắc dĩ, một hồn linh nhìn không thấy, nếu có thể đoán ra tâm tư của nàng, hắn liền là thần.
Mạnh Thanh Hoan trừng mắt,