CHƯƠNG 122: THẤT TUNG
Editor: Luna Huang
Mạnh phủ.
Mạnh Thanh Hoan ngồi ở trong phòng của Mạnh Thiên Nhã thản nhiên uống trà, đối diện Mạnh Thiên Nhã dùng một loại ánh mắt bất an nhìn nàng, ở trong lòng trầm tư hồi lâu, rốt cục lấy dũng khí hỏi lên: “Cửu muội muội thế nào sáng sớm đến chỗ ta?”
Mạnh Thanh Hoan bưng trà trản, tiếu ý trên mặt mũi nhợt nhạt, bởi vì ngủ không đủ, khí sắc nhìn qua có chút kém.
“Thất tỷ cũng biết, ta vừa tìm được đường sống trong chỗ chết trở về, nên một đêm cũng ngủ không được ngon giấc. Thấy sắc trời sáng, nằm cũng không hứng thú đơn giản tùy tiện đi lại trong phủ một chút, bất tri bất giác liền đi tới chỗ thất tỷ.” Mạnh Thanh Hoan nói nghiêm trang lý do ngược lại cũng hợp tình hợp lý.
Nhớ tới chuyện Mạnh Thanh Hoan bị thích sát, Mạnh Thiên Nhã không khỏi run sợ, bởi vì không biết Mạnh Thanh Hoan đắc tội người nào, cũng sợ giao hảo với Mạnh Thanh Hoan sẽ nguy cơ tự thân, nói chung đều là nữ tử khuê các miên man suy nghĩ, ưu tư quá nặng.
“Cửu muội muội đắc tội những người nào?” Mạnh Thiên Nhã ngẩng đầu thận trọng hỏi.
Mạnh Thanh Hoan cười cười, thất tỷ này của nàng nhát gan sợ phiền phức nàng tự nhiên rõ ràng.
“Ta nào có đắc tội với ai. Bất quá, thất tỷ cũng là biết, ta là người thụ thượng thiên phù hộ, cái mạng này chỉ có lão Thiên mới có thể thu, những người khác sợ là không thể.”
Mạnh Thanh Hoan nhướng nhướng mày, khẽ nhấp một miếng trà, tiếp tục nói: “Chỉ sợ người muốn ta chết cũng sẽ gặp báo ứng!”
Kỳ thực Mạnh Thanh Hoan cũng chính là vừa nói như vậy, không phải là muốn hù dọa thất tỷ này. Ai biết, tiếng nói của nàng vừa dứt chợt nghe thị nữ bên người Mạnh Thiên Nhã nóng nảy xông vào.
“Tiểu thư tiểu thư. Nghe nói Lâm ma ma mất tích. Lúc này quý phủ đều nổ tung đang tìm Lâm ma ma.” Tố Hồng sinh động như thật nói, thấy Mạnh Thanh Hoan ở chỗ này, nàng đột nhiên cúi đầu, hướng phía Mạnh Thanh Hoan hơi phúc, có chút hốt hoảng mang đồ ăn sáng vừa đi lấy đặt lên bàn.
Mạnh Thiên Nhã hơi sửng sờ, ninh mi: “Đây là có chuyện gì? Vô duyên vô cố, Lâm ma ma làm sao sẽ thất tung?”
Đột nhiên nhớ tới câu nói mới vừa nói rồi kia của Mạnh Thanh Hoan,