CHƯƠNG 135: BẨY RẬP 2
Editor: Luna Huang
Lưu Cảnh tiếp nhận mặt nạ, trịnh trọng gật đầu.
Trường Lan không ngừng lại, dịch dung thành dung mạo của Lưu Cảnh, ra khỏi Mạnh phủ, thẳng đến Thanh Phong lâm.
Mà Lưu Cảnh cũng phẫn thành tiểu tư thông thường, theo sát phía sau, ra khỏi Mạnh phủ thẳng đến Hiên vương phủ, gặp thoáng qua Vân Thường đến đây thỉnh Trường Lan.
Bên trong Hiên vương phủ.
Lưu Cảnh vừa vào phủ liền tháo mặt nạ, hỏi quản gia Mạnh cô nương có đến hay không, thấy quản gia lắc đầu, Lưu Cảnh nhất thời có loại dự cảm xấu, hắn vội vội vàng vàng đi gặp Dạ Quân Ly.
Trong phòng khách.
Dạ Quân Ly cầm thư Lưu Cảnh đưa tới, nghe Lưu Cảnh trần thuật, sắc mặt biến đổi, gân xanh trên trán thẳng nhảy, thần sắc hơi rét.
“Trường Lan tiến đến Thanh Phong lâm?” Thanh âm của Dạ Quân Ly không giận tự uy, mang theo một loại lực lượng khiếp người.
Lưu Cảnh gật đầu: “Vâng, công tử dịch dung thành hình dáng của ta, đến Thanh Phong lâm tìm hiểu hư thực.” Trong lòng Lưu Cảnh không đáy, chỉ có thể như thật báo lại.
Dạ Quân Ly nắm tay chặt thành quyền, sắc mặt trầm đáng sợ.
Ngoài phòng khách có người vội vã đi đến, Dạ Quân Ly ngẩng đầu thấy Vân Thường, mi tâm hắn liễm liễm, tiếng nói trầm thấp gấp giọng hỏi: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tiểu Cửu đâu? Vì sao ngươi trở về?”
Vân Thường cũng không biết Mạnh Thanh Hoan bị bắt, vẻ mặt mờ mịt trả lời: “Cô nương ở ngoài thành, nàng ở trên đường cứu một hài tử, thấy nương của hài tử kia trọng bệnh, phái nô tỳ trở về thỉnh Trường Lan công tử đi trị liệu.”
Vân Thường nhất nhất nói ra chuyện đã xảy ra, bởi vì sợ Dạ Quân Ly tức giận, nàng giấu chuyện Mạnh Thanh Hoan thấy được Dạ Quân Ly cùng Phong Nguyệt Nùng, chỉ nói các nàng ở trên đường cứu một hài tử, rồi tiễn hắn về nhà.
Chỉ là Vân Thường nói ra hài tử kia tên là Vệ Huyên, đã thấy sắc mặt Dạ Quân Ly bỗng nhiên biến đổi.
“Ngươi nói hài tử kia tên gì?” Trong lúc giật mình Dạ Quân Ly có loại cảm giác quen thuộc, không xác định lại hỏi một lần.
“Vệ Huyên.” Vân Thường lại lặp lại một lần, không hiểu nhìn Dạ Quân Ly.
Làm như một đạo sấm sét từ đầu đánh xuống, Dạ Quân Ly bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đáy lòng kinh hãi, sắc mặt chỉ một thoáng đen khó coi. Hắn khó có thể ức chế tức giận ở đáy lòng, chợt phất tay áo làm rơi trà trản từ trên bàn xuống nộ xích: “Đồ vô dụng.”
Vân Thường cùng Lưu Cảnh sợ đến vội vội vàng vàng quỳ ở trên mặt đất, cũng không dám thở mạnh, gương mặt sợ hãi.
Đi theo bên người Dạ Quân Ly lâu như vậy, bọn họ vẫn là