CHƯƠNG 14: ĐẠI HUNG ĐẠI CÁT
Editor: Luna Huang
Thân thể của Lăng Túc có chút run, phía sau đều là mồ hôi lạnh, hắn thận trọng nhìn hai người giằng co trước bàn.
Mà Trường Lan một bên làm như hơi kinh hãi, mâu tử ôn nhuận mang theo tiếu ý đẹp mắt ôn nhu rơi vào Mạnh Thanh Hoan, đáy mắt còn nhiều hơn một kính nể cùng thưởng thức.
Dạ Quân Ly ngồi ở đối diện Mạnh Thanh Hoan, nghe lời nói hùng hồn lần này của lần này cũng là cả kinh, trong lòng an tĩnh của hắn lập tức coi như gợn sóng tầng tầng.
Hắn biết nữ tử trước mặt hắn đặc biệt, nữ tử không sợ trời không sợ đất lại có tinh linh cổ quái còn không mất thông tuệ, hắn là càng ngày càng có hứng thú.
“Bổn vương trái lại có thật nhìn không ra, nguyên lai ngươi còn là một bát phụ.” Dạ Quân Ly nhàn nhạt cười, cầm ly thanh từ đựng trà đẩy đến trước mặt của Mạnh Thanh Hoan, nói: “Chuyện này để xuống trước, ta có một việc muốn hỏi ngươi, đêm qua, ngươi ở địa cung nói khốn long chi cục là chuyện gì xảy ra?”
Mạnh Thanh Hoan thấy thái độ thành khẩn của Dạ Quân Ly cũng không tính toán với hắn nữa, nàng lấy ly trà Dạ Quân Ly đưa uống hai hớp, lúc này mới trả lời: “Là một loại trận pháp phong thủy vây khốn hồn phách vô pháp rời đi, trận pháp này từ trước đến nay để đối phó người có oán niệm thâm hậu.”
“Bất quá…” Mạnh Thanh Hoan bỏ ly xuống, đem sự tình cẩn thận sửa lại một chút, đột nhiên đáy mắt nàng hiện lên một tinh quang hưng phấn nói: “Có lẽ còn có một loại khả năng khác, đó chính là người bày binh bố trận thật ra là muốn cứu ngươi.”
Mạnh Thanh Hoan đứng lên, vừa độ bộ vừa nói: “Nói theo lẽ thường, ngươi chết bảy ngày, linh hồn sớm nên tiêu tán hoặc là du đãng mới phải. Nhưng trời giáng thiên lôi dẫn ta tới bên cạnh ngươi, làm ngươi tỉnh lại, đây nếu như không phải là trùng hợp vậy chính là có người cố ý an bài.”
Dạ Quân Ly hé mắt, hắn đứng lên xoay người quay Lăng Túc sau lưng nói: “Lăng Túc, bí mật điều tra là ai âm thầm bày ra khốn long chi cục, cùng với chu sa trên thạch bích là người phương nào đề nghị, sự vô cự tế cần phải điều tra rõ cho bổn vương.”
“Vâng.” Lăng Túc ôm quyền, vẻ mặt túc mục, xoay người lui xuống.
Trường Lan đi lên trước, ánh mắt của hắn khẽ quét hai người bọn họ một mắt thấp giọng nói: “Ta còn có