CHƯƠNG 150: AI CŨNG KHÔNG GẶP
Editor: Luna Huang
Lăng Túc thấy Mạnh Thanh Hoan chạy ra ngoài, trong lòng lo lắng, liền để Lưu Cảnh cùng Vân Thường theo sát. Nhớ tới trước khi đi Trường Lan để lại bức thứ, hắn vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào.
Thấy vẻ mặt Dạ Quân Ly thần thương nằm ở trên giường hẹp, cả người lộ ra âm vụ bi thương, hắn không khỏi khẩn trương.
“Vương gia, Trường Lan công tử đêm qua rời kinh rồi, đây là trước khi đi hắn đưa thuộc hạ giao cho ngươi.” Lăng Túc đưa thư đến.
Dạ Quân Ly ngồi dậy, hắn chần chờ chỉ chốc lát, vẫn là tiếp nhận, hắn hơi dương tay lời gì cũng không nói, chỉ là ý bảo Lăng Túc đi ra ngoài.
Lăng Túc đứng tại chỗ, có chút chần chờ ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly một mắt.
“Có lời gì cứ nói.” Dạ Quân Ly tức giận thanh âm mang theo cảm giác uy nghiêm áp bách, sắc mặt hắn u hàn đưa tay đang muốn mở thư.
Chợt nghe Lăng Túc trầm giọng nói: “Chuyện ngày hôm qua, kinh thành đã truyền ra. Kính Vương để thuộc hạ chuyển cáo vương gia, chuyện tin đồn giao cho hắn giải quyết, để vương gia ngươi xử lý chuyện của mình trước.”
Lời đồn đãi không thể khinh thường, dù sao liên quan đến danh dự của Mạnh Thanh Hoan, hắn không dám qua loa, vốn có muốn lập tức phái người bắt tay vào điều tra, bất quá bị Kính Vương ngăn cản.
Vương gia nhìn như nhàn tản không hỏi thế sự này, có lẽ so với trong tưởng tượng còn phải thâm bất khả trắc hơn.
Sắc mặt của Dạ Quân Ly sát nhiên tối sầm, trên mặt tuấn dật tràn đầy lệ khí, một đôi mắt hoa đào dài nhỏ lóng lánh sát khí vô tận.
Hắn nắm chặt tay, mâu quang ngoan dị thường. Hắn đã Mạnh phu nhân Mạnh Yên Nhiên cùng với đám người có liên quan, đám bắt cóc cũng rơi vào trong tay của hắn rồi, nhưng tin tức vẫn là tiết lộ ra ngoài, có thể thấy được người nọ là chuẩn bị xong hết rồi, hoặc là nói còn có đồng đảng!
Sẽ là ai?
“Việc này trước hết giao cho nhị ca xử lý, ngươi đi thông tri Lưu Cảnh bọn họ, nếu như tiểu Cửu xảy ra điều gì sơ xuất, bổn vương lấy mạng của bọn họ.” Thần sắc Dạ Quân Ly hàn, vừa nghĩ tới các loại phát sinh hôm qua, lòng như đao cắt.
Hắn phái nhiều người bảo hộ như vậy, còn để Mạnh Thanh Hoan rơi vào tính toán của người khác.
Tất cả đem qua với hắn mà nói tựa như ác mộng, cái loại cảm giác này để hắn thống khổ, điên như ma.
“Vang.”