CHƯƠNG 167: ÂN TÌNH TIÊU
Editor: Luna Huang
Phong Nguyệt Bạch nghe lời này cái trán từ lâu mồ hôi hột tinh mịn, chug thủy hắn không coi trọng muội muội của mình cùng Dạ Quân Ly, thế nhưng nha đầu ngốc kia một lòng muốn gả cho hắn, vì hắn càng nghĩa vô phản cố.
Hắn thừa nhận, chuyện này muội muội của hắn sai, bởi vậy đối với cảnh cáo của Dạ Quân Ly hắn không lời nào để nói.
“Đa tạ vương gia, ngày sau ta nhất định quản giáo tiểu muội nhiều hơn.” Phong Nguyệt Bạch giơ tay lên cúi người thi lễ một cái.
Dạ Quân Ly đưa tay đỡ hắn lên, một bên Phong Nguyệt Nùng nghe theo chỉ thị của ca ca, không nói câu nào, quỳ trên mặt đất chỉ ủy khuất sắp khóc.
“Ngươi cũng đứng lên đi.” Thanh âm nhàn nhạt của Dạ Quân Ly không mang theo bất kỳ cảm tình nào.
Sắc mặt Phong Nguyệt Nùng vui vẻ, vội vội vàng vàng đứng lên, ánh mắt quyến luyến nhìn hắn dịu dàng nói: “Ly ca ca, ta biết sai rồi.”
Dạ Quân Ly hừ nhẹ một tiếng, quay lưng lại, thanh âm thanh lãnh bọn họ nói với bọn họ nói: “Ta đã hướng phụ hoàng thỉnh chỉ, nhận thức Nguyệt Nùng làm nghĩa muội, sắc phong nàng vi quận chúa. Sau này hôn sự của nàng giao cho bổn vương, Nguyệt Bạch sau khi ngươi trở về còn thỉnh báo cáo với Phong đại nhân, bổn vương nhất định sẽ vì Nguyệt Nùng chọn một lương tế!”
Phong Nguyệt Nùng nghe lời này, sắc mặt sát nhiên trắng nhợt, nàng ngẩn người, đột nhiên hung hăng lắc đầu, chạy đến trước mặt Dạ Quân Ly ôm cánh tay của hắn, nóng nảy khóc rống nói: “Ly ca ca, ta không muốn làm quận chúa, không muốn làm nghĩa muội của ngươi. Ngươi đã nói, sẽ thú ta, ngươi đã nói a!”
Phong Nguyệt Nùng rơi lệ không ngừng, trong lòng thê thảm, vì tiếp cận hắn, nàng biến thành tàn tật, mới đổi lấy lời hứa của hắn. Nhưng vì cái gì sẽ biến thành như vậy?
“Bổn vương nói qua, nếu bởi vì ngươi thân mắc tàn tật mà không ai thú ngươi, bổn vương nguyện ý phụ trách với ngươi, thú ngươi vi phi. Nhưng lúc này ngươi thân là quận chúa, thân phận cao quý, người muốn thú ngươi có khối người, ngươi yên tâm, bổn vương sẽ đích thân chọn cho ngươi vị hôn phu tốt.”
Thanh âm của Dạ Quân Ly xấp xỉ vô tình như một gáo nước lạnh, tưới lên trên người của Phong Nguyệt Nùng, thân thể nàng cứng đờ, trong con ngươi diễm nước gợn, động nhân, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Vọng Thư