CHƯƠNG 202: XẢY RA CHUYỆN RỒI
Editor: Luna Huang
Đám người Dạ Quân Ly ra sương phòng, liền chia ra hai đường bắt đầu hành động.
Dạ Quân Ly cùng Dạ Mạch Hàn đi gặp Việt Vĩnh Nham, Trường Lan cùng Cố Ninh Tuyết thì nương danh xem bệnh, đi tìm Việt lão gia thăm dò khẩu phong.
Việt lão gia tu dưỡng bên trong Nhã viên.
Trường Lan đi vào phòng, bắt mạch cho Việt lão gia, phát hiện Việt lão gia sớm bệnh nguy kịch, thần trí mơ hồ, đã là hồi thiên phạp thuật (hết cách xoay chuyển).
Hắn bày châm kê đơn, miễn cưỡng lưu tính mạng của Việt lão gia thêm mấy ngày, nhưng không thể tỉnh lại.
Nếu muốn từ chỗ Việt lão gia moi được manh mối dĩ nhiên là không thể nào.
Cố Ninh Tuyết nhìn Việt lão gia bệnh nguy kịch nằm ở đó, nhớ tới chuyện tình mấy ngày nay nàng nghe được, không khỏi xem thường thở dài: “Có lẽ Việt gia bọn họ thật sự là làm nhiều việc trái với lương tâm.”
“Sinh tử có số.” Trường Lan nhẹ nói lên, lấy ngân châm trên người Việt lão gia xuống, giao cho Cố Ninh Tuyết.
Cố Ninh Tuyết tiếp nhận, cúi đầu chỉnh lý dược sương của Trường Lan, mấy ngày nay nàng trang nghiêm thành tiểu dược đồng của Trường Lan, nhưng nàng thích thú.
Hai người ra cửa phòng, tính toán hội họp với Dạ Quân Ly.
Đi ở trong hoa viên độc đáo tao nhã của Việt phủ, Cố Ninh Tuyết nghĩ đến lời Dạ Mạch Hàn từng nói, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn sườn mặt thanh lãnh hơi gầy của Trường Lan, do dự nửa ngày nàng mới ngượng ngùng hỏi: “Ngươi có phải đã sớm biết thân phận của ta hay không?”
Sắc mặt Trường Lan bình tĩnh vô ba vô lan, trả lời: “Ta biết ngươi là nữ tử, nhưng không biết ngươi là tiểu thư Cố gia.”
Lần đầu gặp mặt, hắn liền nhìn thấu nàng là nữ giả nam trang, nhưng không nghĩ tới nàng là biểu muội của Dạ Mạch Hàn.
Cố Ninh Tuyết bĩu môi vẻ mặt uể oải, thở dài: “Lời của bểu ca quả nhiên đúng, ta tự nhận là giả dạng không có vấn đề, thật không rõ các ngươi là làm sao thấy được.”
Đoạn đường đến đây của nàng, cũng không thấy có người phát hiện nàng là nữ, cố tình tới Phong Đô Trường Lan Trường Lan cùng biểu ca Dạ Mạch Hàn thân phận này của nàng liền không thể giấu giếm nữa.
Trường Lan khẽ cười một tiếng, ánh mắt ôn nhuận như ngọc, âm thanh trong trẻo chậm rãi nói: “Lỗ tai.”
Cố Ninh Tuyết sửng sốt, vội vàng sờ sờ lỗ tai của mình, lúc này mới chợt kinh hãi hiểu ra, trong nội tâm nàng không khỏi bội phục, lực nhìn thấu của nam nhân này quả nhiên rất nhỏ.
Trang phục nàng mặc đều là cao cổ, che ở cổ, cho nên sẽ không ai phát hiện nàng không có yết hầu, nàng lại quên mất lỗ tai.
“Biểu ca nói ngươi