CHƯƠNG 213: NHÂN QUẢ TUẦN HOÀN
Editor: Luna Huang
Việt Phong Linh nghe Mạnh Thanh Hoan nói lời này, đáy lòng u ám tựa hồ chảy vào một dòng nước ấm, nàng nghĩ ngày đó nàng kêu gào cầu ca ca cứu nàng, nhưng nam nhân tướng mạo nho nhã này lại kinh thường nói nàng không xứng làm người Việt gia, mặc cho nàng bị Việt Như Yên bán cho đồ tể bẩn thiểu.
Nàng nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi, đột nhiên cười nói: “Việt Vĩnh Nham, ngươi không phải nói ta không xứng làm người Việt gia sao? Ta đây sẽ phá hủy sẽ phá hủy Việt gia bản thân ngươi kiểu ngọa, cho ngươi vĩnh viễn sống ở trong thống khổ.”
Việt Vĩnh Nham nghe lời này, thân mình đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn người chỉ lộ ra hai tròng mắt oán hận. Hai tròng mắt kia, để hắn cảm thấy sợ hãi.
“Phong… Phong Linh?” Việt Vĩnh Nham run giọng nghi hoặc hô tên của nàng.
Việt Phong Linh hừ lạnh một tiếng: “Việt Phong Linh đã chết rồi, hiện giờ còn sống chính là La Sát địa ngục, là ác ma tiến đến đòi nợ.”
Thân mình Việt Vĩnh Nham mềm nhũn tê liệt ngã xuống ở trên mặt đất, trên người mồ hôi lạnh ứa ra, hắn làm như bị kinh hách cực độ trong óc trống rỗng.
Trường Lan khe khẽ thở dài, từ trong lòng lấy ra một bình sứ đặt ở trên bàn nói: “Gân tay gân chân của Việt tiểu thư đã đứt, ta cũng bất lực, bình này trị tổn thương trên người nàng, có thể để nàng ít chịu thống khổ.”
Việt Phong Linh trắc mâu nhìn về phía Trường Lan, nàng hừ lạnh một tiếng, cũng không có ngăn cản Trường Lan đưa thuốc.
“Phật nói chúng sinh bình đẳng, không ai nghèo quý, nhân quả tuần hoàn, chính là thiên lý. Mong rằng Việt công tử sau này có thể cẩn thận lĩnh ngộ những lời này.” Dạ Mạch Hàn nói xong mâu quang thâm trầm nhìn hắn.
Dạ Quân Ly híp híp mâu, hiện giờ việc Phong Đô lộ chân tướng, bọn họ cũng không còn cần phải chờ đợi ở Việt gia nữa.
“Đi thôi.” Dạ Quân Ly không hề lưu lại, phân phó đám người Lăng Túc Vân Thường thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Chỉ là chân trước bọn hắn mới đi, liền nghe Việt Vĩnh Nham bùm một tiếng, quỳ gối trên mặt đất, thanh âm tràn đầy ngạnh ý thoáng lạnh run rẩy: “Thực xin lỗi, Phong Linh, muội muội của ta!”
Cước bộ Việt Phong Linh ngừng, tay dưới ống tay áo rộng nắm thành quyền, đáy mắt giật giật, nàng một lát, cuối cùng một chữ cũng không đê lại, kiên quyết bỏ đi ra ngoài.
Vọng Thư Uyển.com
Nhưng Mạnh Thanh Hoan lại thấy, trong con ngươi chìm hối như mực của nàng điểm điểm tinh quang có dấu vết của nước. Có lẽ, Việt Phong Linh