CHƯƠNG 242: THÔNG LINH NGỌC NÁT
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan mạnh mẽ ngồi dậy, nàng không ngừng thở hổn hển, sửng sốt hồi lâu mới thoảng qua thần trí, hóa ra mình là đang nằm mơ.
Cả người nàng suy yếu có chút vô lực thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu đã thấy cách đó không xa bày một khối quan tài hoa lệ.
Mạnh Thanh Hoan mới nhớ tới, bọn họ là ở phượng lăng, giống như có người hạ độc đến ám sát bọn họ.
Nàng mạnh mẽ hoàn hồn, theo bản năng đi Dạ Quân Ly, cảm thấy bên cạnh người cách đó không xa Dạ Quân Ly vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, trái tim của Mạnh Thanh Hoan nhất thời căng thẳng.
“Dạ Quân Ly?” Độc tố trong cơ thể chưa giải hết, Mạnh Thanh Hoan nói chuyện đều không có tốn khí lực, nàng chống đỡ bò đến trước mặt Dạ Quân Ly, nhiệt độ cơ thể hắn lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.
Ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan bị kiềm hãm, nàng nhanh chóng đi sờ trái tim của Dạ Quân Ly, không có nhịp tim, cũng không có khí tức, nàng ngẩn người, cho rằng Dạ Quân Ly như trước, liền cúi người hôn môi của hắn.
Vẫn là lạnh lẽo thực cốt, nhưng kỳ quái chính là nàng không có cảm giác được cổ lực lượng kia vờn quanh bọn họ như tước. Mà Dạ Quân Ly cũng không có tỉnh lại.
Đáy mắt Mạnh Thanh Hoan hoảng hốt, nàng vội vàng đi ngọc bội trong lòng của Dạ Quân Ly.
Đang sờ thông linh ngọc trong lòng ngực của hắn, trái tim của Mạnh Thanh Hoan lộp bộp hạ xuống,, nàng mở to hai mắt nhìn thông linh mặc ngọc trong tay.
Vốn là nửa miếng ngọc bội, đã cắt thành hai mảnh nhỏ, lạnh như băng!
Mạnh Thanh Hoan hít vào một hơi, vang lên bên tai dặn dò của Vu Phất Vân: “Nhớ lấy, nhất định phải bảo vệ tốt thông linh ngọc!”
Thân mình nàng không bị khống chế run rẩy lên, trong óc trong nháy mắt này hỏng rồi!
Thông linh ngọc nát!
Dạ Quân Ly là dựa vào thông linh ngọc cùng với âm khí của nàng duy trì sinh mệnh, nhưng là thông linh ngọc nát, Dạ Quân Ly đã chết!
Hắn đã chết!
Không, sẽ không!
Vọng Thư Uyển.com
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, nàng hợp ngọc bội vỡ cùng một chỗ, nhưng vô luận nàng thử thế nào, Dạ Quân Ly như trước như người chết không có phản ứng chút nào.
Nàng nhớ tới thông linh ngọc trên người mình, vội vàng lấy ra, rống to với khối ngọc: “Vu Phất Vân, ngươi đi ra, ngươi mau ra đây a. Nói