CHƯƠNG 359: XUẤT PHỦ
Editor: Luna Wong
Dạ Chiêu quốc, thượng kinh.
Doanh Nguyệt bởi vì nữ nhi mất mà có lại được, chọn hôm nay lôi kéo Mạnh Thanh Hoan ra cửa phủ đi Hộ Quốc tự cầu phúc hoàn nguyện. Đây là lần đầu tiên xuất môn của Mạnh Thanh Hoan sau khi quay về Ngọc gia làm tiểu thư.
Bình thường lúc ở Mạnh phủ, bởi vì mình không được cưng chìu, không người ước thúc, hành động tự do.
Nhưng ở Ngọc gia thì không giống, Ngọc Quy Trì vì chương hiển ra thương yêu nữ nhi này, có thể nói là quản hành động của nàng cực gắt gao, nếu như nàng xuất môn, phải kinh qua Ngọc Quy Trì đồng ý mới được!
Kỳ thực, tâm tư của Ngọc Quy Trì, Mạnh Thanh Hoan đoán thấu triệt, bất quá là sợ nàng và Dạ Quân Ly lén gặp gỡ, bán Ngọc phủ của.
Cũng may yêu nghiệt Dạ Quân Ly quá lợi hại, mỗi đêm đều có thể vô thanh vô tức chạy tới Kính Nguyệt lâu tư hội với nàng! Việc này, nếu để cho Ngọc Quy Trì biết, nhất định sẽ tức giận thổ huyết!
Trên xe ngựa, Mạnh Thanh Hoan vén rèm nhìn phong cảnh phía ngoài, chợt nghe Doanh Nguyệt đối diện ôn thanh nói: “Thanh nhi, Hộ Quốc tự ngươi không cần đi cùng nương, cha ngươi cả ngày nhốt ngươi trong phủ, ngươi nhất định đều muộn sắp hỏng, bây giờ ngươi phải đị dạo cho tốt đi.”
Ánh mắt của Doanh Nguyệt thập phần đông tích trìu mến nhìn Mạnh Thanh Hoan, trên mặt tràn đầy tình yêu thương của mẹ và vui mừng.
Tâm trạng của Mạnh Thanh Hoan có chút cảm động, quả nhiên chỉ có nương này mới là hiểu rõ nàng nhất , nàng lôi kéo tay của Doanh Nguyệt có chút nũng nịu nói: “Cảm tạ mẫu thân.”
Doanh Nguyệt sờ sờ đầu của Mạnh Thanh Hoan nói: “Không nên ham chơi, giờ dậu nương ở cửa thành chờ ngươi, ngươi phải luôn cẩn thận!”
“Yên tâm đi nương, ta sẽ bảo vệ tốt cho mình.” Mạnh Thanh Hoan vỗ vỗ ngực của mình, vẻ mặt ánh dương quang dào dạt.
Doanh Nguyệt khó có được thấy Mạnh Thanh Hoan vui vẻ như vậy, nàng có thể nhìn ra được, nữ nhi này của nàng từ khi trở lại Ngọc phủ liền đầy bụng tâm sự.
Nàng là người từng trải, làm sao không hiểu tâm tư của nữ nhi, chỉ là…
Doanh Nguyệt cảm giác mình suy nghĩ nhiều, nàng vội vội vàng vàng tản y lòng lo lắng, phân phó xa phu ngừng xe.
Sau khi Mạnh Thanh Hoan xuống xe hướng phía Doanh Nguyệt phất phất tay, liền dẫn Vân Thường hướng phía đường cái sóng người cuộn trào mãnh liệt.
“Cô nương, chúng ta đi đâu?” Vân Thường