CHƯƠNG 385: BỎ TRỐN?
Editor: Luna Wong
Vấn đề liên quan đến thái tử vị, Mạnh Thanh Hoan không có gì lo lắng. Nhưng chuyện cầu hôn ngày mai, nàng vẫn cảm thấy rất bất an.
Nàng ngẩng đầu một đôi con ngươi linh động chói mắt nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly, hỏi hắn: “Nếu như ngày mai, bọn họ không đáp ứng hôn sự của chúng ta, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Nếu như ngày mai Doanh Nguyệt ngăn cản, Dạ Quân Ly chẳng phải là sẽ trở thành chê cười sao, nàng không hy vọng Dạ Quân Ly vì nàng mà mất mặt mũi.
Tâm tư này của Mạnh Thanh Hoan, Dạ Quân Ly làm sao không hiểu, hắn có chút đau lòng ôm nàng, thanh âm thấp nhu cười nói: “Nếu như bọn họ không đáp ứng, vậy chúng ta sẽ bỏ trốn, không được nữa thì gạo nấu thành cơm?”
Hình dạng của Dạ Quân Ly không đứng đắ , khóe môi nhộn nhạo mỉm cười mê người.
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, da mặt run lên, còn bỏ trốn? Gạo nấu thành cơm? Có thể thấy được yêu nghiệt này là đã sớm muốn nấu nàng đi?
“Dạ Quân Ly, ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng hay không?” Gương mặt của Mạnh Thanh Hoan phất qua một tia ngượng ngùng, hờn dỗi trừng hắn một mắt.
Nhưng Dạ Quân Ly lại càng thêm không đàng hoàng, hắn cúi người môi mỏng khẽ lướt qua vành tai của Mạnh Thanh Hoan, thanh âm nặng nề mà lại thấp thuần nói: “Tiểu cửu, chờ đợi thêm nữa ta thực sự sẽ phát điên mất.”
Tội nghiệp hắn hàng đêm ôm nàng ngủ, lại phải kiêng kỵ cấp bậc lễ nghĩa chết tiệt, không thể càn rỡ.
Đây đối với Dạ Quân Ly mà nói, thật sự là dày vò. Hên là hắn định lực tốt, lại là một hoạt tử nhân, không thôi sớm đã ăn Mạnh Thanh Hoan không chừa chút nào rồi!
Mạnh Thanh Hoan bị hắn làm cho cả người tê dại, tâm thần nhộn nhạo, nghe thanh âm hơi u oán đáng thương của Dạ Quân Ly, nàng cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
“Chúng ta đây nói trước, ngày mai không thành công liền bỏ trốn!” Mạnh Thanh Hoan lôi kéo tay có chút không an phận của hắn, mâu quang thanh cười yếu ớt dịu dàng.
Dạ Quân Ly cau lại nhíu mày, có chút vui lòng hỏi: “Vì sao không phải gạo nấu thành cơm?”
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan cười nở hoa, nhớ tới bản thân đã từng xem qua kịch kiều đoạn cổ trang này, không khỏi trêu ghẹo nói: “Đương nhiên là bỏ trốn trước, sau đó mới gạo nấu thành cơm, cuối cùng ôm nồi về nhà, như vậy dù là