CHƯƠNG 411: THÂM TÍN BẤT NGHI
Dịch giả: Luna Wong
Phía ngoài tuyết càng rơi càng lớn.
Mạnh Thanh Hoan đứng ở trước Kính Nguyệt lâu nhìn xa xa, từ sáng sớm nàng đã chờ ở chỗ này, nhưng lúc này đã qua giờ Tỵ còn chưa thấy cái bóng của Dạ Quân Ly.
Trong lòng nàng không khỏi lo nghĩ.
“Cô nương, tuyết rơi lớn như vậy chúng ta vẫn là trở về đi, chớ đợi nữa.” Việt Phong Linh cầm một cây dù giấy trong tay thay Mạnh Thanh Hoan che hoa tuyết bay xuống.
Trời lạnh như thế này, Mạnh Thanh Hoan đã đứng ở chỗ này đợi chừng một canh giờ.
“Vân Thường thế nào vẫn chưa về?” Mạnh Thanh Hoan thấp nam một tiếng, lo nghĩ trong mắt càng ngày càng đậm, nàng khiển Vân Thường đi tìm hiểu tin tức, đã đi nửa canh giờ lại là một chút tin tức cũng không có.
“Cô nương, tuyết rơi lớn như vậy có lẽ là trì hoãn. Ngươi mau về giữ ấm đi, nếu là đông lạnh, Hiên vương điện hạ sẽ đau lòng.” Việt Phong Linh là thật cảm thấy lo lắng cho thân thể của Mạnh Thanh Hoan, mấy ngày nay nàng tựa hồ ăn không ngon cũng không ngủ ngon.
Cả người gầy một vòng không nói, tinh thần cũng hết sức tiều tụy.
Mạnh Thanh Hoan nhìn tuyết trắng mang mang xa xa, hết thảy trước mắt đều có vẻ thê lương mà hiu quạnh, giống như tâm của nàng thời khắc này.
Nói hôm nay đến hạ sính cầu thân, nhưng lúc này lập tức đã sắp qua buổi trưa rồi, Dạ Quân Ly lại vẫn là chưa tới?
Mạnh Thanh Hoan biết, nàng vẫn là đợi không được, tuy rằng không biết là vì sao, nhưng loại cảm giác này rất mãnh liệt, nàng rũ mâu, tùy ý đáy mắt phủ một tầng vụ sắc hôi mông mông.
“Đi thôi.” Mạnh Thanh Hoan xoay người đi đến phía Kính Nguyệt lâu lý, chỉ là trong lúc bất chợt nàng cảm thấy thiên toàn địa chuyển, toàn bộ thế giới đều tựa hồ ở lay động, mí mắt của nàng trầm xuống nhất thời liền mất đi tri giác.
Bên tai chỉ mơ hồ truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Việt Phong Linh: “Cô nương!”
. . .
Mạnh Thanh Hoan cảm giác mình lại mộng yểm, nàng cảm giác cả người mình đau nhức, thần trí thanh tỉnh nhưng thế nào cũng vẫn chưa tỉnh lại.
Thẳng đến, một đôi tay ôn nhu khẽ vuốt lên gò má của nàng, không ngừng vu,ốt ve.
Mạnh Thanh Hoan cực kỳ thoải mái, nàng nỉ non một tiếng chậm rãi mở mắt, đập vào mi mắt đó là tuấn nhan đẹp mắt của Dạ Quân Ly, vẫn là con ngươi yêu dị mị hoặc như vậy, thâm tình như vậy, ôn nhu như vậy.
Nàng si ngốc nhìn hắn, thần tình mang theo chút mê hoặc.
Dạ Quân Ly thấy nàng tỉnh lại, đột nhiên chiếm hữu tay của nàng, thanh âm có chút cấp bách hỏi: “Tiểu cửu, nàng thế nào? Có còn có khó chịu chỗ nào không?”
Mạnh Thanh Hoan dần dần hoàn hồn, màu sắc sáng đáy mắt nhu nhu một ít thanh âm kêu: “Dạ Quân Ly.”
“Là ta.” Thanh âm của Dạ Quân Ly chứa thêm một tia đông tích, hắn hơi cau mi tràn đầy đau lòng khinh xích nàng: “Trời lạnh như thế này, nàng dĩ nhiên đứng bên ngoài một canh giờ! Nếu là nàng đông lạnh hủy thân thể vậy làm