CHƯƠNG 421: MƯỜI NGÀY MỘT ĐỜI
Dịch giả: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan khẽ ân, thanh âm thật thấp nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Kỳ thực, nàng biết Dạ Quân Ly ở.
Mặc dù mắt nàng nhìn không thấy, nàng còn có cảm quan, hắn biết Dạ Quân Ly ngay trong gian phòng này, cảm giác của nàng sẽ không sai, khí tức thuộc về Dạ Quân Ly mặc dù nhạt, nhưng nàng có thể cảm thụ được, hắn ở, vẫn luôn ở!
“Trường Lan, ta mệt nhọc!” Có lẽ là tâm lực lao lực quá độ, có lẽ là bệnh nặng chưa lành, Mạnh Thanh Hoan cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Thanh âm của Trường Lan êm ái nói: “Uống qua thuốc ngủ tiếp.” Hắn đỡ Mạnh Thanh Hoan dậy, chợt bưng chén thuốc trên bàn nhỏ có nhiệt độ vừa thích hợp để uống lên, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng.
Mạnh Thanh Hoan nếm cảm thấy nước thuốc ngọt ngào không khỏi nghi hoặc: “Ngươi nấu thuốc thế nào không đắng thế?”
Trường Lan bật cười, làm như nhớ lại chuyện cũ, than thở: “Trước bởi vì một chén thuốc ngươi thiếu chút nữa không đập chiêu bài của ta, ta vẫn luôn nhớ kỹ. Đâu còn dám cho ngươi uống thuốc đắng nữa chứ? Thuốc này ta bỏ thêm sơn tra và táo đỏ, có thể cho ngươi bồi bổ huyết khí.”
Mạnh Thanh Hoan có chút cảm động, nàng dương mơi cười quay hắn nói rằng: “Tự mình ta uống đi.” Nàng lục lọi chén thuốc kia tự mình cầm, sau đó ngửa đầu vài hớp đổ xuống.
Trường Lan cầm khăn lau nước thuốc ở khóe môi của nàng, ôn thanh nói: “Uống qua thuốc thì ngủ đi, ta sẽ coi chừng ngươi.”
Mạnh Thanh Hoan nằm xuống, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích, thanh âm thanh u nói: “Trường Lan, cám ơn ngươi!”
“Nha đầu ngốc, với ta không cần phải nói tạ ơn, ngủ đi!” Trường Lan đắp kín chăn cho nàng, nghe nàng khẽ ăn, không bao lâu truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Thuốc này có công hiệu trợ ngủ, Trường Lan biết Mạnh Thanh Hoan đang ngủ, hắn đứng dậy đi tới trước mặt của Dạ Quân Ly, thanh âm trầm thấp nói: “Ngươi đừng lo lắng, mắt của tiểu cửu rất nhanh sẽ khỏi, về phần bệnh của nàng cũng sẽ từ từ khá hơn.”
Dạ Quân Ly đi đến trước giường, hắn ngồi ở mép giường, đưa tay khẽ vu.ốt ve mắt che lụa trắng của Mạnh Thanh Hoan, động tác của hắn mềm nhẹ tựa hồ sợ khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
Mà đáy mắt của hắn quyến luyến cùng đau đớn và bi thương, chậm rãi hội tụ thành nước mắt lưu động ở trong hốc mắt.
“Trường Lan, cho ta mười ngày, chỉ mười ngày, để ta bồi nàng lần cuối, được không?”