CHƯƠNG 431: BÍ MẬT CỦA TAM SINH NHAI
Dịch giả: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly dùng qua cơm sáng xong, liền đi đến cái sơn đạo u tĩnh kia. Hình như bởi vì lâu năm chưa từng có người đến, trên sơn đạo mọc đầy cỏ hoang.
Dạ Quân Ly lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan, đi ở phía trước, dọn dẹp những bụi gai cho nàng.
Mạnh Thanh Hoan theo sát sau lưng Dạ Quân Ly, giờ khắc này trong lòng nàng có cảm động và hạnh phúc không nói ra được.
Nam nhân này che gió che mưa cho nàng, vượt mọi chông gai, vì nàng từ bỏ tôn vinh cùng kiêu ngạo của vương gia.
Cả đời này được một người như vậy, đó là chết nàng cũng không hối tiếc!
“Mệt không?” Dạ Quân Ly quay đầu lại nhìn mồ hôi hột trên trán Mạnh Thanh Hoan một chút, hắn cầm ống tay áo nhẹ nhàng lau cho nàng, ôn nhu hỏi thăm nàng.
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, hít sâu một hơi không khí mới mẻ, cười nói: “Thịt của ngươi rất hữu dụng, hiện tại cả người ta đều là khí lực.”
Dạ Quân Ly nhẹ giọng cười, hắn nắm chặt tay nàng, ngẩng đầu nhìn ngọn núi kia nói: “Kiên trì thêm một hồi, lập tức tới ngay.”
Đường núi này bọn họ đã đi hơn phân nửa rồi, càng lên cao, đường càng khúc khuỷu, nhưng phong cảnh lại càng ngày càng đẹp.
Hắn tin tưởng trên đỉnh, tất nhiên có phong cảnh xinh đẹp nhất thế gian này.
Mạnh Thanh Hoan kiên định gật đầu, theo bước tiến của Dạ Quân Ly tiếp tục đi ra phía trước.
Sau nửa canh giờ rốt cục bọn họ đã leo lên đến đỉnh núi.
Liền thấy vân sơn vụ hải, bốc lên thổi qua trước mắt bọn hắn, mỹ lệ dị thường, chỉ là cảnh sắc này để Mạnh Thanh Hoan trong hoảng hốt có chút giống như đã từng quen biết.
Dạ Quân Ly thấy vân vụ thổi qua, lộ ra đoạn nhai thạch phong cách đó không xa, bên trên tựa hồ có viết tích của chữ viết, hắn tò mò lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan đi tới.
“Tam Sinh nhai?”
Mạnh Thanh Hoan nhớ kỹ chữ phía trên, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Đây là một khối đoạn nhai thạch phong, trên thạch bích trơn truột có khắc chữ to Tam Sinh nhai ba rồng bay phượng múa.
Mà phía dưới cùng còn có hai hàng chữ nhỏ, mà để Mạnh Thanh Hoan hết ý là, hai hàng chữ nhỏ này, đúng là Phạn văn nàng phi thường quen thuộc.
Chỉ là bởi vì thời gian lâu, chữ khắc trên đó có chút không rõ, nhưng loáng thoáng Mạnh Thanh Hoan vẫn có thể nhận ra.
Nàng tỉ mỉ phân biệt chữ phía trên, đọc nói: “Tam Sinh nhai thượng, hải thệ minh sơn (thề non hẹn biển), vân dương