CHƯƠNG 434: SINH TỬ KHÔNG PHỤ
Dịch giả: Luna Wong
Trong ám dạ, Dạ Quân Ly ôm thật chặt nàng, trên con ngươi sâu thẳm của hắn phủ một tầng sương mù dày đặc, hội tụ thành lệ, tích lạc ở trên mặt của Mạnh Thanh Hoan.
Hắn cúi người môi mỏng nhẹ nhàng rơi vào trên môi hơi có mùi rượu của nàng, trằn trọc triền miên hồi lâu, không chịu buông ra!
Đêm trăng mỏng lạnh, chiếu vào trên người của Dạ Quân Ly.
Hắn chỉ có thể dùng biện pháp như thế, đánh cắp triền miên cuối cùng này, bởi vì sáng ngày sau, hắn nhất định phải buông tay.
Vân Dương cốc đẹp hơn nữa, cũng tránh không được cả đời! Giống như mẫu hậu của hắn và Tiêu Tầm Dương, đó là yêu nhau hơn nữa, cuối cùng vẫn là trời nam đất bắc.
Mà hắn và tiểu cửu, cự ly giữa bọn họ, là đời này hắn vĩnh viễn đều không vượt qua nổi!
Ngày kế.
Lúc Mạnh Thanh Hoan tỉnh lại, vẫn là ở trong Vân Dương cốc, chỉ là người bồi ở bên cạnh nàng đổi thành Trường Lan.
Ánh mắt nàng có chút mê ly nhìn người trước mắt, trầm mặc một lúc lâu, thẳng đến nghe được thanh âm có chút lo lắng của Trường Lan: “Tiểu cửu, ngươi không sao chứ?”
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, mê ở đáy mắt tán sắc, chỉ còn một mảnh thanh tịch, nàng ngồi dậy, nhìn cảnh sắc vẫn như cũ ngoài cửa sổ, thanh âm nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”
Mười ngày.
Nguyên lai Dạ Quân Ly chỉ cho nàng mười ngày! Yêu nghiệt này, thật là quyết, giao nàng cho Trường Lan, chính là hắn muốn thấy sao?
Cuộc đời của nàng, dựa vào cái gì để hắn quyết định, nàng nên yêu ai, muốn yêu ai, yêu nghiệt kia dựa vào cái gì làm chủ cho nàng?
“Tiểu cửu. . .” Trường Lan thấy một đoàn lửa khói xẹt qua đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan, nàng là đang giận Dạ Quân Ly sao?
Giận Dạ Quân Ly giao nàng cho hắn, là thế này phải không?
Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, bình phục bi phẫn ở đáy lòn, nàng ngẩng đầu từ từ ánh mắt nhìn về phía Trường Lan thanh âm u lãnh nói: “Trường Lan, ta nên làm cái gì bây giờ? Biết rõ hắn là ca ca ta, ta lại không thể từ bỏ hắn! Biết rõ hắn muốn giao ta cho ngươi, ta lại hết sức tức giận! Ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đáy lòng Trường Lan độn đau nhức, hắn nắm cánh tay của nàng giọng ôn hòa thanh nhã nói: “Hết thảy đều sẽ khá hơn, đi thôi, ta tiễn ngươi hồi kinh.”
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nàng đứng dậy nhìn trong phòng,