CHƯƠNG 436: ĐÁNH ĐÀN VÌ TA ĐI
Dịch giả: Luna Wong
Xe ngựa một đường chạy về phía nam.
Mạnh Thanh Hoan ôm cây dương xuân cầm, ngồi ở trong xe ngựa rung xóc, màn xe theo tật phong xốc lên một cái khe, Tam Sinh nhai núp trong mây quả nhiên cách nàng càng ngày càng xa, thẳng đến cũng nhìn không thấy nữa.
Nơi này, nàng còn có thể trở lại chứ?
Thần sắc của Mạnh Thanh Hoan không khỏi buồn bã, nàng rũ mâu, khẽ vu.ốt ve dương xuân cầm trong ngực.
Lần đi Thánh Dương này, đến tột cùng nàng muốn tìm đáp án gì? Đến bản thân nàng đều rất mờ mịt, chỉ là có một loại xung động, có một loại thanh âm, nói cho nàng biết nhất định phải đi!
Trường Lan ngồi ở đối diện nàng, đưa tay lấy ấm trà trên bàn nhỏ qua, rót một chén nước đưa cho nàng, thanh âm ôn lưu thấp thuần mang theo một tia đông tích hỏi nàng: “Tiểu cửu, ta phải làm sao, ngươi mới có thể vui vẻ?”
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn đôi mắt thanh nhuận kia của Trường Lan .
Hắn thường phục xuất hành, yểm giấu đi chu sa ở ngạch tâm, cho dù là nhuộm lâu cung đình như vậy, trác tuyệt bất phàm, xuất trần vô song khí chất thuộc về y tiên công tử kia lại vẫn không có thay đổi.
Nàng tiếp nhận nước trà Trường Lan đưa tới, nâng môi nói: “Trường Lan, ta không sao, ngươi yên tâm!”
Thống khổ này, nàng và Dạ Quân Ly thừa thụ là đủ rồi, nàng không muốn kéo Trường Lan, kéo những người khác vào.
Trường Lan nghe nàng nói như vậy, trong lòng buồn bã một trận, tiếu ý khóe môi ẩn nhược của hắn mang theo hơi khổ sáp: “Ta thật vô dụng, an ủi không được ngươi không nói, lại còn cần ngươi an ủi ta.”
Trong lòng hắn sầu khổ bất kham.
Đối với Mạnh Thanh Hoan, hắn luôn không thể tránh được như vậy!
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan nhẹ nhàng vặn một cái, con ngươi sâu kín nhìn Trường Lan, nàng buông ly trà mang trên mặt một tia tiếu ý mong đợi hỏi: “Trường Lan, ngươi biết đánh đàn không?”
Đuôi lông mày của Trường Lan khẽ động, gật đầu.
Tuy rằng năm tuổi hắn ly khai hoàng cung, nhưng sư phụ hắn giáo dục hắn chẳng bao giờ thả lỏng, lục nghệ của hoàng gia, hắn đều có đọc lướt qua, âm luật tự nhiên cũng tinh thông.
Mạnh Thanh Hoan đưa dương xuân cầm trên tay cho hắn nói rằng: “Ta cảm thấy thanh âm của cổ cầm trầm say xa xưa, có thể tẩy đi phiền não và ưu thương trong lòng người, nếu như ngươi muốn để ta vui vẻ, thì