CHƯƠNG 439: TÌNH ĐỘC ĐÃ SÂU
Dịch giả: Luna Wong
Dùng qua bữa tối, đã đến giờ Tuất.
Mùa đông của Thánh Dương quốc một chút cũng không lạnh, phản còn có một loại cảm giác ấm áp, phá lệ thoải mái.
Mạnh Thanh Hoan ôm dương xuân cầm cùng Trường Lan đi ở trong ngự hoa viên tĩnh dật mà lại thư thích, ánh trăng lành lạnh tỏa cái bóng của hai người bọn họ, khi thì trọng điệp, khi thì trách ra.
Nghĩ đến sắp nhìn thấy Tiêu Tầm Dương, mở ra đoạn bí mật chôn dấu ở trên Tam Sinh nhai, trong lòng Mạnh Thanh Hoan có chút chờ mong!
Nhưng nghĩ tới mẫu thân của Trường Lan, Mạnh Thanh Hoan có chút lo lắng.
“Trường Lan, ngươi biết được bao nhiêu chuyện của mẫu hậu ngươi và phụ hoàng?”
Đối với chuyện giữa Tiêu Tầm Dương và Tô Tình Nhiễm, Mạnh Thanh Hoan biết không nhiều lắm, nàng chỉ biết là Tô Tình Nhiễm từng liên thủ với Dạ Đình Giang hãm hại Tiêu Tầm Dương, về phần làm sao hãm hại nàng lại không được biết.
Trường Lan biết Mạnh Thanh Hoan muốn hỏi hắn cái gì, môi mỏng của hắn hơi nhấp, thả chậm cước bộ trầm giọng nói: “Phụ hoàng nói trên đời này chỉ có yêu là không thể cưỡng cầu, mẫu hậu ta vẫn cưỡng cầu.”
Hắn đột nhiên dừng bước, ánh mắt trầm trầm nhìn Mạnh Thanh Hoan nói: “Ngươi còn nhớ lúc trước chúng ta từng trúng nhiễu tình ti và mị quân hoan không? Cái loại tà vật này dĩ nhiên là xuất từ trong tay của mẫu hậu ta!”
“Năm đó, mẫu hậu ta là dùng nhiễu tình ti chiếm được phụ hoàng ta, mới có ta!” Thanh âm của Trường Lan rất nhẹ nhàng cũng rất lạnh nhạt, nhưng ý giễu cợt này cực kỳ đâm tim.
Cả người Mạnh Thanh Hoan chấn động, nhất thời cứng đờ, trên mặt có chút kinh ngạc.
Lẽ nào đây là nguyên nhân thực sự để Tiêu Tầm Dương và Vu Phất Vân xa nhau sao?
“Trường Lan. . .” Trong lúc nhất thời Mạnh Thanh Hoan không biết nên an ủi hắn như thế nào, thanh âm của nàng lành lạnh hô tên của hắn.
Nhìn nam nhân tuấn mỹ vô song, khí chất xuất trần dưới ánh trăng, trong lòng Mạnh Thanh Hoan đau nhức không nói ra được.
Trường Lan mỉm cười, tiếp tục nói: “Chẳng biết mẫu hậu ta trên trời có linh thiêng sẽ không hối hận, tình độc nàng nghiên cứu ra cuối cùng lại hại nhi tử của mình.”
Mạnh Thanh Hoan lại sửng sốt, liền nghe Trường Lan nhẹ nhàng thở dài nói: “Tình cảm của ta đối với ngươi, bắt đầu từ nhiễu tình ti. . . Mà nay tình độc đã sâu, không có thuốc nào chữa được nữa!”
Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên cả kinh, ý nghĩ có chút hỗn loạn.
Nhiễu tơ ti. . .
Trong óc Mạnh Thanh Hoan tựa hồ có ký ức lẻ tẻ, nhưng mơ hồ để cho nàng