CHƯƠNG 452: TUYẾT ĐÊM NỊCH TÌNH
Dịch giả: Luna Wong – vào đêm tuyết chìm đắm trong tình yêu
“Thực sự ghê tởm!”
Giữa hai lông mày của Mạnh Thanh Hoan xẹt qua một tia lệ khí, lửa giận trong lòng ngập trời. Đến người chết đều không buông tha, nữ nhân tên là Mị Nguyệt đến tột cùng là có bao nhiêu ác độc?
Dạ Quân Ly thấy thần sắc bi phẫn của nàng, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng phất hoa tuyết trên đầu nàng, thanh âm thấp nhu nói: “Chuyện này giao cho Linh Hư xử lý. Thân nàng vừa khỏi, không thích hợp bị cảm lạnh, ta tiễn nàng trở về đi.”
Lúc hắn nói chuyện đi dắt tay của Mạnh Thanh Hoan.
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên cầm cánh tay của hắn, nàng đứng ở trong phong tuyết nhìn nam nhân này, thanh âm lành lạnh nói: “Dạ Quân Ly, nếu ngươi dự định buông tay, vì sao không quyết một chút? Ngươi không phải muốn giao ta cho Trường Lan sao, nếu như ngươi vẫn xuất hiện ở trước mặt ta, ta làm sao tiếp thu Trường Lan?”
Thân thể của Dạ Quân Ly đột nhiên cứng đờ, con ngươi yêu dị nhất thời mất đi sáng bóng, một mảnh buồn bã.
Mạnh Thanh Hoan buông lỏng tay của Dạ Quân Ly ra, nàng cúi đầu nói: “Thân phận giữa chúng ta là vĩnh viễn không vượt qua nổi, ngươi không biết sao? Ta không muốn thấy ngươi dày vò thống khổ, đều nói đau dài không bằng đau ngắn, sau này chúng ta vấn nên đừng gặp nhau nữa.”
Thanh âm của nàng càng ngày càng yếu, nói đến cuối cùng, đến bản thân nàng đều không nghe được.
Nhãn thần của Dạ Quân Ly tràn đầy bi thương, hắn cách hoa tuyết bay xuống nhìn nữ tử hắn yêu trước mắt, đáng tiếc rốt cuộc hắn cũng không thể tùy ý ôm nàng.
Hắn quay đầu đi, tùy ý đau nhức đáy lòng quét qua tất cả, cũng may hắn sớm đã thành thói quen.
“Được.” Dạ Quân Ly nhẹ giọng đáp lời, cụt hứng bi thương trong thanh âm kia, hắn tán đi tầng sương mù dày đặc trước mắt, quay Mạnh Thanh Hoan nói: “Đi thôi, ta tiễn nàng trở về!”
Dừng một chút thanh âm của hắn trầm thấp lại nói: “Sau này, ta lấy thân phận ca ca đổi xử với nàng.”
Lòng của Mạnh Thanh Hoan như kim đâm, tiếng ca ca kia, thực sự là đau đớn thật sâu đâm tim của hắn. Nàng ngẩng đầu, nỗ lực hít mũi một cái, khóe môi đẩy ra một tia tiếu ý thản nhiên: “Được, tam ca, chúng ta đi thôi!”
Lòng của Dạ Quân Ly chợt căng thẳng.
Tam ca!
Đúng vậy, hắn là tam ca của nàng!
Thực sự là xưng hô chói tai.
. . .
Trên đường cái phong tuyết tùy ý, Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly