CHƯƠNG 470: KHÔNG CHUYỆN LÀ TỐT
Dịch giả: Luna Wong
Động tác của Mạnh Thanh Hoan cứng đờ, đôi mi thanh tú của nàng nhẹ nhàng vặn một cái, mang trên mặt có chút hoang mang nhìn Trường Lan.
Đã thấy Trường Lan dương môi cười cười nói: “Ta biết ngươi chẳng bao giờ nghĩ tới gả cho ta, càng biết kiếp này ta không cầu được. Nên, ngươi hứa kiếp sau ngươi cho ta đi, tối thiểu ta còn có một cái niệm tưởng, không phải sao?”
Ánh mắt của Mạnh Thanh Hoan trong nháy mắt nổi lên một tầng sương mù dày đặc, nàng hít mũi một cái, cắn môi, không cho nước mắt chảy ra, nàng hướng về phía Trường Lan gật đầu đáp: “Được, kiếp sau, nếu có kiếp sau ta nhất định gả cho ngươi!”
Đáy mắt của Trường Lan nhộn nhạo tiếu ý, ánh mắt thanh nhuận ôn lưu nhìn nàng.
“Tiểu cửu, ngươi thật giống như chẳng bao giờ nói với ta, ngươi thích Dạ Quân Ly cái gì?” Trường Lan đầy mặt nghiêm túc nhìn nàng hỏi.
Mạnh Thanh Hoan buông chén không xuống, cầm đẹp khăn lau lau khóe môi của hắn, cười phản vấn: “Vậy còn ngươi, ngươi lại thích ta cái gì?”
Môi mỏng của Trường Lan kéo kéo lên, lại lắc đầu than thở: “Nói không rõ, nói không rõ, cứ như vậy không giải thích được cũng cũng vô pháp dứt bỏ! Tựa như độc sâu tận xương tủy, không có thuốc nào chữa được!”
Mạnh Thanh Hoan đau lòng nhìn hắn, nàng yếu ớt thở dài, nàng làm sao không phải như vậy với Dạ Quân Ly? Thích một người, cho tới bây giờ đều là không có lý do.
Nàng đột nhiên cầm Ttay của rường Lan nói: “Trường Lan, ngươi đáp ứng ta, nếu như. . . Ta là nói nếu có một ngày ta xảy ra điều gì ngoài ý muốn không ở trên đời này, xin ngươi và Dạ Quân Ly quên ta!”
Trường Lan đột nhiên trở tay cầm cánh tay của nàng, ánh mắt hơi lòe lòe hiện lên điểm điểm tinh quang và kiên nghị: “Không có nếu như! Tiểu cửu, dù là cuộc đời này của ta không thể thú ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn bồi ngươi!”
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, lòng chua xót khó chịu, nàng gật đầu, vì hắn dịch dịch góc chăn cười nói: “Ngươi cũng phải dưỡng tốt thân thể mới có thể bồi ta không phải sao? Nghỉ ngơi đi!”
Bookwaves.com
Trường Lan chậm rãi buông lỏng ra tay của Mạnh Thanh Hoan nhẹ giọng nói: “Ta không sao, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Nếu ngươi vẫn tiều tụy như vậy, thương thế của ta làm sao khỏi được?”
Hắn hôn mê một ngày