CHƯƠNG 5: THÔNG LINH NGỌC
Editor: Luna Huang
Lăng Túc nghe Mạnh Thanh Hoan chỉ hô tên của Dạ Quân Ly, không khỏi đại nổi giận nói: “Lớn mậtm tục danh của Hiên vương há là ngươi tùy ý gọi? Còn không quỳ xuống?”
Mạnh Thanh Hoan không để ý đến hắn, hiện tại đầy đầu nàng đều là chữ trên kim bạc. Thông linh ngọc, quỷ môn trận, vu cương huyết hợp hoan lệ, cứu Hiên vương Dạ Chiêu quốc Dạ Quân Ly!
Đây là giao dịch nàng làm với nữ nhân thần bí.
Mạnh Thanh Hoan thế nào cảm giác mình là bị người mưu hại? Sớm biết rằng giá của giao dịch này là đi tới địa phương quỷ quái này, đánh chết nàng cũng không làm, bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao?
Đúng rồi, ngọc bội. Lúc đó nàng chính là nhỏ máu của mình trong ngọc bội, sau đó bị sét đánh mới xuyên qua, có phải nàng bắt chước làm theo là có thể đi trở về hay không?
Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng xuất ra dương chi ngọc bội, nhưng đột nhiên một đạo âm phong kéo tới, liền Dạ Quân Ly đột nhiên cầm tay nàng, thanh âm trầm thấp hỏi: “Thông linh ngọc này là ai cho ngươi?”
Lúc hắn tỉnh lại, liền chú ý tới khối ngọc bội này trong tay nàng, chỉ là ban nãy chưa hỏi kịp tồn tại của ngọc bội kia.
“Ngươi nói ngọc bội kia đó là thông linh ngọc?” Mạnh Thanh Hoan bỗng nhiên cả kinh, nóng nảy hỏi hắn: “Vậy ngươi biết cái gì là quỷ môn trận, vu cương huyết hợp hoan lệ không?” Đáy mắt nàng lộ ra một ít hi vọng.
Mi tâm của Dạ Quân Ly vừa nhíu lạnh lùng nói: “Không biết.”
Mạnh Thanh Hoan xì hơi, nữ nhân thần bí để cho nàng tới cứu Dạ Quân Ly, nhưng Dạ Quân Ly hôm nay là hoạt tử nhân, nàng phải cứu thế nào?
Chẳng lẽ muốn tìm được ba món còn lại, mới có thể để Dạ Quân Ly tử mà phục sinh, sứ mệnh của nàng như vậy liền hoàn thành?
Ông trời a, không cần chỉnh người như thế chứ? Ở trong lòng Mạnh Thanh Hoan kêu rên, đột nhiên nàng cảm thấy cổ tay tê rần, thanh âm của Dạ Quân Ly lại lạnh vài phần: “Ta hỏi ngươi thông linh ngọc này là ai cho ngươi?”
Mạnh Thanh Hoan đau đến nhe răng trợn mắt, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Quân Ly một mắt cả giận nói: “Ngươi còn không buông ra, lão nương ta không cứu ngươi nữa.”
Dạ Quân Ly ngốc lăng một chút, lực đạo trong tay lỏng một ít. Mạnh Thanh Hoan lấy tay ra bỉu môi nói: “Lãnh diện yêu nghiệt táo bạo ma vương.”
Khóe môi của Dạ Quân Ly chợt vừa kéo, đang muốn phát hỏa, lại nghe Mạnh Thanh Hoan ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Ta thụ thiên thần chi thác hạ giới đến đây